Nữ Ngỗ Tác Họa Cốt

Chương 333 : Không thể không tranh đấu?

Ngày đăng: 18:42 30/04/20


Mấy ngày qua, sức khỏe Kỷ Vân Thư cũng gần như hoàn toàn bình phục.



Hôm nay, nàng xuống giường, lười biếng ngồi ở trong viện phơi nắng.



Đôi mắt hạnh nhân nhẹ nhàng khép lại, dựa vào đệm mềm phía sau!



Giữa hai tròng mắt thanh nhã, có một chút ánh sáng màu cam từ ánh mặt trời ấm áp.



Ánh sáng bình minh phản chiếu trên gương mặt nàng, hình dáng bóng loáng mượt mà, giống như đã được một cây bút chì tinh tế mài giũa, đường cong cực kỳ mềm mại.



Nữ tử như vậy, nếu không phải đang búi tóc quan, mặc trường bào xiêm y nam tử sáng màu, lúc này với bộ dáng lười biếng say mê như vậy, nhất định sẽ mê đảo không ít nam tử.



Mấy tiểu nha đầu đứng ở bên cạnh, không tiếc liếc mắt lén nhìn nàng cho đã. Thư sinh kia, quả thực còn muốn tinh xảo hơn cả nữ nhân.



Mọi người cảm thấy rất thú vị khi nhìn lén nàng!



Kỷ Vân Thư xoa xoa ấn đường, vết thương sau lưng lại bắt đầu đau, cũng may dược của Mộ Nhược rất có hiệu quả, giúp nàng giảm được đau đớn vài phần. Nếu không, đoán chừng nàng đã đau đớn muốn chết.



Không chờ nàng nhíu mày, một cái bóng đã xuất hiện ở trên đầu nàng, cúi xuống, vươn đôi tay ra và bế toàn bộ thân thể của nàng lên, đi về phía trong phòng.



Cảnh Dung ôm nàng giống như nàng không hề nặng chút nào. Khi chân trước của hắn vừa mới bước vào, chân sau đã đá cánh cửa một cái, đóng cửa lại.



Nhiều đôi mắt cũng bị chặn lại ở bên ngoài.



Tất nhiên, có một số người đã bắt đầu nhỏ giọng bàn tán.



Từ sau khi vị Kỷ tiên sinh bị thương, Vương gia nhà mình gần như không bao giờ rời khỏi "hắn", ngay cả khi phải đi ra ngoài một chuyến, Vương gia cũng nhanh chóng trở về.



"Vương gia nhà ta, sẽ không thật sự thích...... nam nhân đấy chứ?"



"Từ sau khi Kỷ tiên sinh vào ở trong phủ, Vương gia giống như đã thay đổi thành người khác, chưa bao giờ đối xử với ai tốt như Kỷ tiên sinh như vậy."



"Vì thế mới nói, Vương gia khẳng định là thích nam nhân."



"Hơn nữa......"



Bốp ——



Một cái tát thật mạnh được vỗ vào trên đầu của gã sai vặt.




Kỷ Vân Thư trầm mắt, ngoan ngoãn gật đầu.



......



Trong tay Mộ Nhược mang theo hai bầu rượu, lảo đảo đi vào cửa Nam hoàng cung.



Thị vệ nhìn thấy hắn như vậy, vốn định tiến lên giúp hắn, nhưng ngẫm lại vẫn nên thôi. Rốt cuộc, tửu lượng của Mộ Nhược rất tốt, có lẽ sẽ không đâm một đầu xuống hồ hoa sen.



Vì thế hắn một đường nghiêng ngả lảo đảo, lắc lư đi tới Đồng Nhân Điện.



Hắn vừa mới đi vào, Phất Lục đã ngửi được một mùi hương rượu, nhanh chóng đi ra khỏi phòng tới đón, đỡ hắn.



"Mạc công tử, hãy cẩn thận một chút."



"Không sao!" Hắn vung ống tay áo lên, quét Phất Lục qua một bên.



"Vương gia vừa mới nghỉ ngơi, ngài tới không đúng thời điểm."



Phất Lục nhắc nhở.



Mộ Nhược không quan tâm tới điều đó, đi đến cửa đại điện, đẩy ra bước vào.



Mùi dược bên trong nháy mắt lấn át cả mùi rượu trên cơ thể hắn.



Cảnh Hiền vẫn dựa trên ghế mềm như cũ, trên người được phủ chăn, đang nhắm mắt nghỉ ngơi.



Ngay khi Mộ Nhược lảo đảo ở trước mặt hắn, hắn lập tức lên tiếng.



"Tới lấy rượu ta nhưỡng cho ngươi?"



Mộ Nhược rót một ngụm rượu vào trong miệng, ngồi xuống.



"Không phải, tới từ biệt ngươi."



Cảnh Hiền chậm rãi mở đôi mắt có chút mệt mỏi, hỏi: "Đi đâu?"



"Ngự Phủ huyện."