Nữ Ngỗ Tác Họa Cốt

Chương 334 : Một con chó sẽ cắn ngược chủ nhân

Ngày đăng: 18:42 30/04/20


"Ngự Phủ huyện!"



Cảnh Hiền nghe xong, trêu chọc nói, "Như thế nào, kinh thành lớn thế này cũng không chứa được ngươi?"



"Kinh thành tuy lớn, nhưng lại không đủ để chứa được trái tim một người."



"Lời này nói, thực sự có chút ý vị."



Mộ Nhược gật đầu thay cho lời nói!



Hắn lại bưng một bầu rượu và bắt đầu uống, nụ cười nơi khóe miệng vẫn không tan đi.



Sau đó hắn nói, "Lần này đi Ngự phủ, nhiều thì nửa năm, ít thì hai tháng, dược của ngươi, ta đều đã giao cho tiểu đồng. Cách mỗi bảy ngày sẽ đưa dược tới trong cung một lần. Ngươi hãy nhớ kỹ, không được bỏ dù chỉ một liều dược."



"Ừ!"



"Chờ ta trở lại, ta sẽ nghĩ biện pháp đưa ngươi ra khỏi cung. Mấy ngày nay, ngươi hãy đợi ở trong cung."



"Ừ!"



Cảnh Hiền đồng ý hết.



Mặc dù Mộ Nhược nói là tới đây từ biệt, nhưng hắn cũng vì mấy bầu rượu.



Hắn phấn kích nói, "Rượu đã chuẩn bị xong chưa?"



Mộ Nhược không hề khách khí chút nào, hoàn toàn xem Cảnh Hiền chuẩn bị rượu cho mình là điều đương nhiên.



Cảnh Hiền bất đắc dĩ cười một cái, phất tay, gọi Phất Lục ngoài cửa tiến vào, phân phó nói, "Sai người đưa toàn bộ rượu ta nhưỡng tới Dụ Hoa các."



"Ngươi chắc không?"



"Đương nhiên, lần này ngươi rời kinh, nếu trong tay không có rượu ta nhưỡng cho ngươi, chỉ sợ là đi cũng không thoải mái."



"Đúng vậy!" Mộ Nhược gật đầu, đặt bầu rượu qua một bên, đứng dậy nói, "Ta đây sẽ chờ rượu của ngươi."



Mộ Nhược chuẩn bị rời đi.



Nhưng hắn vừa mới quay người bước đi vài bước, Cảnh Hiền đã đột nhiên gọi lại.



"Là bởi vì Khổng Ngu sao?"



Ồ!



Mộ Nhược bỗng dừng bước chân lại, cơ thể vốn lảo đảo bỗng nhiên ngẩn người, siết chặt bàn tay.



Hắn chậm rãi xoay người, nhìn thẳng vào đôi mắt thâm trầm của Cảnh Hiền, không nói gì.



Cảnh Hiền tiếp tục nói, "Ngươi thích Khổng Ngu, đúng không?"




Lúc này, Kinh Triệu Doãn bước vào, lập tức va phải Cảnh Dung và Kỷ Vân Thư.



Cảnh Dung vẫn bình tĩnh, không thể nhìn ra được chút cảm xúc nào, nhưng trên tay hắn lại có hai hộp gỗ đàn, một tay ôm một cái. Trông hắn vừa nghiêm túc, nhưng lại vừa mang theo một chút hương vị nghịch ngợm.



Kỷ Vân Thư yên lặng đi theo bên cạnh hắn, vết thương trên người thật ra đã tốt hơn rất nhiều, ngoại trừ bước chân vẫn còn hơi nặng nề.



Kinh Triệu Doãn thấy thế, nhanh chóng tiến lên, muốn tiếp nhận hộp gỗ đàn hương trong tay Cảnh Dung, "Vương gia, hạ quan cầm giúp ngài."



"Không cần, đồ của bổn vương không cần qua tay người khác."



"......"



Kinh Triệu Doãn cảm thấy lúng túng.



Vì thế ông quay qua Kỷ Vân Thư bên cạnh, nói, "Kỷ tiên sinh, Tạ đại nương đã ở trên xe ngựa, ta cũng an bài người Kinh Triệu phủ đi theo. Giấy tờ từ Đại Lý Tự cũng đều được đặt ở trên xe ngựa."



"Đa tạ!"



"Bản quan thật ra rất bội phục Kỷ tiên sinh. Trống hoàng cung, không phải người nào cũng dám đánh."



Kỷ Vân Thư chỉ cười không nói!



Cảnh Dung mắt lạnh quét qua Kinh Triệu Doãn một cái, nói, "Được rồi, ngươi nhanh chóng hồi kinh quay về Triệu phủ đi, không cần đưa tiễn."



"Vâng vâng vâng!" Trong khi nói, Kinh Triệu Doãn móc ra một quyển sách màu vàng mỏng từ trong ống tay áo của mình, vừa đưa cho Kỷ Vân Thư, vừa nói, "Đây là công văn vụ án, hãy đưa cho huyện lệnh Ngự Phủ huyện nhìn xem một cái. Vụ án này do ngài tiếp nhận. Kỷ tiên sinh, cần phải cất giữ cẩn thận."



Kỷ Vân Thư nhận lấy, cầm nó trong tay khiến nàng có cảm giác nặng trĩu.



Kinh Triệu Doãn lúc này mới rời đi......



Việc thu dọn bên ngoài gần như hoàn tất, Cảnh Dung muốn đưa Kỷ Vân Thư lên xe ngựa, nhưng nàng lại nói, "Đợi đã, ta còn có đồ vật phải mang theo."



"Đồ vật? Rất quan trọng?"



"Ân, rất quan trọng!"



Điều này đã khơi dậy trí tò mò của Cảnh Dung.



Thứ quan trọng nhất với nàng, không phải là chính mình hay sao?



Được lắm Kỷ Vân Thư! Hay là nàng còn có một nam nhân khác ở bên ngoài?



Lúc này, Lang Bạc đã giá ngựa tới phía trước.



Gì?



Thứ quan trọng nhất mà Vân Thư vừa mới nói, là Lang Bạc?