Nữ Ngỗ Tác Họa Cốt

Chương 335 : Cái hay không nói, nói cái dở!

Ngày đăng: 18:42 30/04/20


Chỉ thấy, Lang Bạc giá ngựa đi đến, trên người mang theo rất nhiều bức hoạ cuộn tròn, toàn bộ đều được cột vào phía sau lưng......



Lang Bạc giữ chặt dây cương, nhanh chóng xuống ngựa, mang những bức họa cuộn tròn đến cho Kỷ Vân Thư.



"Kỷ tiên sinh, những bức họa đặt ở trên bàn, ta đều mang tới đây. Không biết có đúng hay không?"



Kỷ Vân Thư mở một bức họa trong số đó ra, trên đó là một bức họa chưa được hoàn thành, nói chung có thể nhìn ra được bộ dáng nhưng không rõ ràng.



Cảnh Dung nheo mắt liếc nhìn bức hoạ một cái, "Đây là thứ mà nàng nói rất quan trọng sao?"



Kỷ Vân Thư gật đầu!



"Bức hoạ này chính là vẽ bộ hài cốt có vấn đề lúc trước, ta muốn mang theo, chậm rãi nghiên cứu trên đường."



Cảnh Dung lúc này mới bừng tỉnh.



Kỷ Vân Thư cuộn bức họa lại, nhìn thoáng qua chiếc xe ngựa phía sau, nói, "Ta đi gặp Tạ đại nương trước đã."



"Bổn vương chờ nàng ở trên xe ngựa."



"Ân!"



Kỷ Vân Thư để bức họa lên xe ngựa trước, sau đó mới đi tìm Tạ đại nương.



Tạ đại nương ngồi ở bên trong xe ngựa, trong lòng vừa kích động lại vừa thấp thỏm lo lắng.



Kích động là vì vụ án của nữ nhi mình rốt cuộc đã được mở lại, nhưng lại lo lắng kết quả điều tra sẽ không thu hoạch được gì!



Tâm tình đan xen!



Điều đó khiến bà toát ra một thân mồ hôi lạnh.



Khi Kỷ Vân Thư vén màn xe lên, Tạ đại nương lập tức bật khóc.



Một đôi mắt đỏ ngầu, Tạ đại nương nghiêng người ra phía bên ngoài xe ngựa.



"Kỷ tiên sinh, cảm ơn ngươi, thật sự cảm ơn ngươi......"



Tạ đại nương gần như quỳ xuống ở bên trong xe ngựa!



Kỷ Vân Thư nhanh chóng nói, "Tạ đại nương, không cần cảm tạ ta. Lần này đi Ngự phủ sẽ mất vài ngày. Bà hãy yên tâm! Vụ án này đã được Đại Lý Tự chấp nhận điều tra, nhất định sẽ trả lại công bằng cho nữ nhi của bà."



"Vâng, vậy phiền toái Kỷ tiên sinh."



"Bà cũng nên chiếu cố thân mình, đừng để bị cảm lạnh."
Ngay khi Cảnh Dung đang muốn phái Lang Bạc đi qua ——



Xe ngựa phía trước lập tức hiện ra một bàn chân bước xuống, sau một hồi lâu, lại hiện ra một nửa thân mình và một bàn tay.



Trong ống tay áo to rộng, có thể nhìn thấy một bầu rượu.



Vài giọt rượu còn đang nhỏ ra từ bầu rượu, trượt xuống trên người, nhỏ giọt xuống mặt đất cằn cỗi, theo gió thổi qua, tản ra hương rượu thoang thoảng.



Hương rượu kia, chẳng phải là rượu do Cảnh Hiền nhưỡng hay sao!



Vì vậy, người ngồi ở trên xe ngựa phía trước, không phải ai khác, đúng là Mộ Nhược!



Đợi đến khi Cảnh Dung và Kỷ Vân Thư hiểu ra được, Mộ Nhược đã nhảy xuống xe ngựa, mang theo bầu rượu, quần áp phất phới đi tới, híp mắt vì say.



Sau đó, Mộ Nhược cười ngây ngô với Cảnh Dung và Kỷ Vân Thư.



"Sao lại tới muộn như vậy? Trời nắng thế này, ta chờ nóng muốn chết, rượu mang theo bên người cũng uống gần hết."



Bộ dáng kia của Mộ Nhược, thực sự rất buồn cười.



Cảnh Dung nhảy xuống xe ngựa, liếc mắt dò xét trên dưới Mộ Nhược một cái, hỏi, "Sao ngươi lại ở đây?"



"Đương nhiên là đi tới Ngự Phủ cùng với các ngươi! Nghe nói nơi đó rất đẹp, cảnh đẹp sao ta có thể bỏ qua? Hơn nữa, ngươi không ở kinh thành, ta đợi cũng không thú vị. Vì vậy, ta đã chờ ngươi ở đây suốt cả buổi sáng."



Mộ Nhược vừa nói xong, thân thể không thể đứng vững, vì thế hắn đơn giản liền dựa vào trên xe ngựa......



Kỷ Vân Thư cũng rời khỏi chiếc xe ngựa, lo lắng hỏi, "Vệ Dịch đâu?"



"Vệ Dịch?" Mộ Nhược trợn mắt lên một cái, bắt đầu lẩm bẩm, "Vệ Dịch? Hắn đã đi đâu?"



Ca, ngươi đang nghiêm túc đấy chứ?!



Kỷ Vân Thư cảm thấy lo lắng trong lòng bởi những lời lẩm bẩm này của hắn.



Đột nhiên ánh mắt Mộ Nhược sáng ngời ——



Một lóng tay chỉ về chiếc xe ngựa phía trước.



"A! Tiểu tử ngốc kia đang ngủ ở trong xe ngựa phía trước, ta đã rót cho hắn một ngụm rượu, hắn lập tức đổ gục. Tửu lượng của hắn quá kém, vậy mà cũng ồn ào muốn nếm thử!"



Rốt cuộc là ngươi đã rót rượu cho hắn?



Hay là Vệ Dịch muốn nếm thử?