Nữ Ngỗ Tác Họa Cốt

Chương 336 : Cầu mà không được

Ngày đăng: 18:42 30/04/20


Kỷ Vân Thư xấu hổ!



Nàng đang chuẩn bị đi về phía trước xe ngựa, Mộ Nhược ngăn cản nàng lại, sau đó đột nhiên móc ra một phong thư, kẹp nơi tay đầu ngón tay, vẫy vẫy trước mặt nàng.



Hắn nheo mắt oán giận nói: "Ngươi thật là tốt. Bản thân mình thì chuồn ra ngoài đi ngắm cảnh đẹp, để ta giúp ngươi chăm sóc tiểu tử ngốc kia, ngay cả bạc cũng không lưu lại một chút, chỉ để lại một phong thư, ngươi nghĩ có thể đổi được rượu để uống hay sao?"



Thật là!



Kỷ Vân Thư đành phải lấy lại bức thư, không nói câu nào, lập tức đi tìm Vệ Dịch.



Nhìn bóng dáng nàng rời đi, Mộ Nhược cười một chút, sau đó dùng khuỷu tay chọc chọc Cảnh Dung, mang theo giọng điệu trêu chọc hỏi: "Tiểu tử, ngươi sẽ không tức giận chứ?"



Cảnh Dung trừng hắn một cái, lạnh lùng nói: "Vì sao ta phải tức giận."



Trong khi nói chuyện, hắn vẫn nhìn về hướng Kỷ Vân Thư!



Mộ Nhược chấn chỉnh tinh thần, ngồi lên bậc trước cửa xe ngựa, chống một chân lên trên và rót một ngụm rượu vào trong miệng, sau đó nặng nề ngửa đầu nhìn trời.



Hắn nói một tiếng: "Vốn là uyên ương cùng nhau đi, hiện tại lại biến thành một đàn vịt theo sau."



Đúng là hết nói!



Cảnh Dung lười đáp lại hắn, đứng ở bên xe ngựa, chờ Kỷ Vân Thư trở về.



Kỷ Vân Thư đi đến bên ngoài xe ngựa phía trước, vén rèm lên và nhìn thoáng qua bên trong, lập tức nhìn thấy Vệ Dịch đang ngả người ngủ bên trong xe ngựa, trong tay còn ôm một hồ rượu rỗng.



"Vệ Dịch?"



Nàng nhẹ nhàng gọi một tiếng, còn dùng tay chạm chạm vào hắn.



Nhưng hắn vẫn không có phản ứng.



Nhìn gương mặt Vệ Dịch đỏ lên, nàng thật sự dở khóc dở cười, khóe môi không nhịn được nổi lên một nụ cười sủng nịch.



Nàng quay trở lại trước mặt Cảnh Dung, nói: "Hắn thật sự đã uống say."



Cảnh Dung nhìn về phía bên kia vài lần, sau đó nói: "Được rồi, nàng lên xe ngựa trước đi, bổn vương qua đó ngồi chung với hắn, trông chừng hai tửu quỷ này."



Một người, chính là Vệ Dịch!



Một người khác, đương nhiên là nói tới Mộ Nhược!



Vì thế ——



Cảnh Dung túm Mộ Nhược xuống xe ngựa, đi qua chiếc xe ngựa mà Vệ Dịch đang ở trong đó.



Cũng ngay lúc này, có một chiếc xe ngựa đi ra từ trong kinh thành, vừa lúc gia nhập vào nhóm bọn họ.
Cảnh Dung nghiêm mặt, dùng một chân đá Vệ Dịch: "Ngồi xa một chút, cả người đều là mùi rượu."



Vệ Dịch vừa nghe thấy vậy, kéo kéo quần áo của mình, dùng sức ngửi ngửi, nhíu nhíu mày, vẻ mặt ghét bỏ.



Vì thế ——



Hắn lại thở hổn hển nói với Cảnh Dung: "Có phải ngươi đổ rượu trên người ta hay không?"



"Nói hươu nói vượn."



"Khẳng định chính là ngươi."



Cảnh Dung lười tranh chấp với hắn, khóe miệng co giật: "Đúng, là ta, ngươi ngoan ngoãn ngồi đúng chỗ đi, chờ tới khách điếm trên núi, ngươi tự mình tắm rửa."



Vệ Dịch "Hừ" một tiếng, trừng mắt hết sức nhìn Cảnh Đúng.



Nhưng Cảnh Dung hoàn toàn không hề phát hiện ra.



Đột nhiên ——



Vệ Dịch lập tức chú ý tới Mộ Nhược đang ở bên trong xe ngựa. Hắn vươn tay tìm kiếm mũi của Mộ Nhược, sau đó thở dài nhẹ nhõm một hơi, âm thầm nói một câu: "May mà không chết."



Ồ!



Nghe thấy câu nói thầm thì này của hắn, Cảnh Dung thật sự dở khóc dở cười!



Không ngờ Vệ Dịch quay đầu lại lập tức bắt đầu chất vấn Cảnh Dung: "Có phải ngươi đánh Mộ Nhược ca ca hôn mê hay không?"



"Đúng, là ta."



"Ngươi là người xấu."



"Phải, ta là người rất xấu."



"Ta không thèm để ý tới ngươi."



"Cầu mà không được." Cảnh Dung cười một chút.



Nếu không phải Cảnh Dung hắn lo lắng hai tửu quỷ này gây sự ở trong xe ngựa, hắn mới sẽ không ở trong xe ngựa ngột ngạt đầy mùi rượu này.



Hiện tại ta thật sự ước gì ngươi không để ý tới ta. Bên tai ta thanh tịnh, người cũng sẽ thoải mái hơn!



Ngay khi Cảnh Dung vừa nói như vậy, Vệ Dịch quả thực xoay người đi, cũng thật sự không có ý định để ý tới Cảnh Dung.



Vệ Dịch khoanh hai tay ở trước ngực, cực kỳ đáng yêu!