Nữ Ngỗ Tác Họa Cốt

Chương 345 : Để hắn đại khai sát giới hay sao?

Ngày đăng: 18:42 30/04/20


Chưởng quầy không nhịn được vỗ mạnh đùi mình trong khi nói.



Hắn rất bực mình!



Kỷ Vân Thư hiểu nỗi khổ tâm của chương quầy, ánh mắt nhìn về phía Triệu Thanh ở phía dưới.



Nàng dùng một lóng tay chỉ vào Triệu Thanh, "Vậy hắn là ai?"



"Đó là Nhị đương gia Cao Sơn trại."



"Cao Sơn trại?"



"Đúng vậy!"



Vì thế, chưởng quầy liền nói hết sự tình mình biết về Cao Sơn trại cho nàng.



Kỷ Vân Thư đơn giản chăm chú lắng nghe.



"Nếu nói như vậy, quan hệ giữa Đại đương gia và Nhị đương gia vẫn luôn không tốt?"



"Không tốt, một năm trước hai người đánh nhau đến nỗi ngươi chết ta sống."



Nàng gật đầu.



Đã biết!



Trong lòng nàng cũng bắt đầu tính toán.



Thật ra, không phải nàng cảm thấy hứng thú đối với Triệu Thanh, nàng chỉ muốn biết sự tình trong đó, như thế khi bắt đầu hành sự sẽ thuận tiện hơn rất nhiều.



Rốt cuộc, Cảnh Dung và những người phía dưới nếu còn tiếp tục như thế, nhất định bọn họ sẽ đánh nhau một trận, kết quả sẽ khiến cho ngươi chết ta sống, sẽ đổ máu.



Đôi mắt lanh trí của nàng vừa chuyển, "Chưởng quầy, ngươi có muốn khách điếm này của ngươi khôi phục lại bộ dáng trước kia?"



Khôi phục lại bộ dáng trước kia?



"Ý của công tử là những người đó sau này sẽ không đến đây nữa?"



"Ừ?"



Chưởng quầy kích động, nhanh chóng nói, "Nếu thật sự có thể như vậy. Công tử, cả nhà ta đều đa tạ ngươi."



"Nhưng, ngươi phải giúp ta làm một chuyện."



"Công tử mời nói."



Kỷ Vân Thư lập tức thì thầm ở bên tai hắn vài câu.



Chưởng quầy vẻ mặt khiếp sợ, nhưng vẫn nhanh chóng gật đầu, lập tức đi chuẩn bị.




"Vì sao ta không phát hiện ra?."



"Bởi vì sau khi đốt thương thảo ngâm qua rượu trắng, nó sẽ vô hình vô vị."



"Vì sao chúng ta không có triệu chứng này?"



"Bởi vì khi ta đi xuống, ta đã vẩy nước gừng ở trên người chàng và Lang Bạc, còn có mấy thị vệ kia, vì thế nên không sao."



Nữ nhân này thật tuyệt!



Cảnh Dung không thể không bội phục nàng!



Hai người một hỏi một đáp, vô cùng vui vẻ, nhưng Triệu Thanh lại càng ngày càng trở nên giận dữ bởi vì cả người ngứa ngáy khó chịu.



Hắn quay về phía Kỷ Vân Thư và Cảnh Dung chất vấn, "Các ngươi rốt cuộc đã làm gì?"



Kỷ Vân Thư đáp lại, "Đây là một loại độc, một khi tiếp xúc với nó, nó sẽ thâm nhập tận xương. Nhẹ thì sẽ vô cùng ngứa, nặng thì sẽ thối da, trở thành xác sống."



"Ngươi......"



"Nhưng bệnh này cũng không phải là bệnh không thể trị."



Triệu Thanh vừa nghe thấy lập tức vươn tay, "Đưa giải dược cho ta."



Kỷ Vân Thư không thèm để ý tới, ngược lại nói, "Muốn giải dược đương nhiên có thể. Tuy nhiên, ngươi cần phải hứa với ta một chuyện."



Hả?



Triệu Thanh khiếp sợ.



Hắn vừa nắm lấy thân thể của mình vừa nói, "Chuyện gì?"



"Từ nay về sau, không được đến khách điếm này nữa."



"Nếu ta không đồng ý thì sao?"



"Vậy ngươi và thủ hạ của ngươi sẽ vô cùng ngứa, cuối cùng, không chịu đựng nổi sẽ chết."



Nàng trắng trợn uy hiếp!



Triệu Thanh không phải là Triệu Hoài, nhìn huynh đệ bên người mình khó chịu như thế, tất nhiên không đành lòng chỉ vì mặt mũi và ngạo khí, tiếp tục phân cao thấp với Kỷ Vân Thư.



Đại trượng phu, co được dãn được.



Vì thế hắn nói, "Được, lấy giải dược ra đây."



Hắn nói cực kỳ tiêu sái!