Nữ Ngỗ Tác Họa Cốt

Chương 346 : Ta uống, tùy ý ngươi

Ngày đăng: 18:42 30/04/20


Cứ như vậy đưa giải dược cho hắn, Kỷ Vân Thư thật ra không ngốc như vậy!



Con ngươi khôn khéo con của nàng khẽ nâng, khóe miệng nhẹ nhàng giơ lên, nói: "Tại hạ có thể đưa giải dược cho ngươi. Nhưng, tại hạ cũng không tin, sau khi đưa giải dược cho ngươi, sau này ngươi sẽ không tới khách điếm gây loạn. Nếu ngươi mang hận, trút hết lên một nhà già trẻ của chưởng quầy, vậy chẳng phải là vừa mất phu nhân lại thiệt quân?"



Triệu Thanh cố nén ngứa ngáy cả người, vừa tức vừa tàn nhẫn nói: "Sự tình Triệu Thanh ta đã đồng ý, từ trước tới nay đều nói một không nói hai."



Triệu Thanh vỗ vỗ trên ngực!



Kỷ Vân Thư không hề nghi ngờ: "Được."



Trong khi nói, nàng móc ra một cái bình nhỏ từ bên hông, ném cho Triệu Thanh, nói: "Đặt ở trên mũi ngửi là được."



Triệu Thanh đoạt lấy, tự mình đưa lên mũi ngửi trước, sau đó ném cho Ba Hổ. Một đám sơn phỉ bắt đầu truyền tay nhau.



Ngay sau khi những tên sơn phỉ đều ngửi nó, ngứa ngáy trên người cũng dừng lại, hiệu quả nhanh chóng, mẩm đỏ vừa mới nổi đã ngay lập tức tiêu mất, đám người lập tức trở nên sinh động hẳn lên.



Trong đám người, có người tức giận vội vàng hô lên một tiếng: "Đại ca, giết những người đó."



"Đúng!"



"Giết! Giết! Giết!"



......



Đám sơn phỉ đều nóng bừng bừng, đỏ mắt muốn giết, giơ cao đao lớn trong tay, chỉ chờ Triệu Thanh ra lệnh một tiếng, sau đó vung đao chém tới.



Ba Hổ cũng nhanh chóng đi tới, tiến đến bên người Triệu Thanh, nói: "Đại ca, đám người này tới đây tìm chết, chỉ cần đại ca ra lệnh một tiếng, chúng ta sẽ giết hết bọn họ."



Khoảnh khắc tiếp theo ——



Triệu Thanh mỉm cười, ánh mắt nhìn thẳng vào Kỷ Vân Thư.



Sau đó, trở tay rút một cây đao từ bên hông Ba Hổ, đâm tới Kỷ Vân Thư.



Kỷ Vân Thư không trốn, thời điểm thanh đao kia đâm tới, Cảnh Dung bước lên hai bước, một tay kéo nàng ra phía sau người mình, trong khi một cái tay khác đồng thời thuận thế rút chuôi kiếm bên người Lang Bạc.



Một đao một kiếm!



Va chạm ở trong không khí!



Tiếng kim loại vang lên, ánh lửa bắn ra bốn phía!
Tiếng bùm bùm vang lên!



Toàn bộ lầu một khách điếm là một cảnh hỗn loạn.



Sau khi những người đó đi rồi, Cảnh Dung mới lôi kéo tay Kỷ Vân Thư, chất vấn: "Không phải đã nói nàng đợi ở trong phòng hay sao?"



Kỷ Vân Thư ngước mắt, nhìn thẳng vào mắt hắn, nói: "Ý của chàng là muốn ta an tâm ở trong phòng nghỉ ngơi, còn chàng sẽ tàn sát ở dưới này sao?"



"Ai nói cho nàng là ta sẽ tàn sát?"



"Chàng sẽ không giết những người đó?"



Sẽ!



Hắn nhất định sẽ!



Rốt cuộc, những người đó là sơn phỉ.



Cảnh Dung nghẹn họng hồi lâu, cuối cùng cũng buông tay Kỷ Vân Thư.



Đúng lúc này, chưởng quầy đi tới từ phía sau, hốc mắt đỏ hoe khom lưng với Cảnh Dung và Kỷ Vân Thư.



Sau đó nói: "Cảm ơn hai vị công tử, ta thay mặt già trẻ cả nhà cảm ơn các vị."



Trong khi nói chuyện, chưởng quầy cũng định quỳ xuống.



Nhưng khuỷu tay chưởng quầy lại bị Cảnh Dung đỡ lấy: "Đây không phải là kinh thành."



Hả?



Chưởng quầy không hiểu ý hắn, nhưng vẫn ứa nước mắt nghẹn ngào, chắp tay thi lễ vài cái.



Sau đó, chưởng quầy đi đến trước mặt Kỷ Vân Thư, băn khoăn nói: "Vị công tử này, không biết những người đó sẽ còn quay lại hay không. Hay là, công tử có thể nói bí phương giải dược kia cho ta được không? Lỡ may......"



"Căn bản nó không có giải dược." Kỷ Vân Thư nói.



"Không có giải dược? Vậy độc này là gì?"



"Đó căn bản không phải là độc. Đó chỉ là một loại khí thể không màu khiến thân thể người nổi mẩn mà thôi, qua thời gian một chén trà chúng sẽ biến mất."