Nữ Ngỗ Tác Họa Cốt

Chương 35 : Bổn Vương không có việc gì

Ngày đăng: 18:39 30/04/20


Kỷ Vân Thư thực sự coi thường Cảnh Dung, nhưng không thể tưởng tượng được, võ công của Vương gia, lại lợi hại như thế!



Nàng ra sức kéo Phúc bá qua một bên.



Tốt nhất nên theo dõi từ bên cạnh!



Cảnh Dung với hai bàn tay không, chiến đấu khốc liệt với vài tên hắc y nhân, dáng người nhìn như cao lớn cứng rắn, nhưng lại vô cùng linh hoạt.



Sau một hồi trốn tránh, hắn đoạt thanh kiếm từ trong tay một hắc y nhân.



Nhưng điều khiến Kỷ Vân Thư trăm triệu không nghĩ tới chính là, kiếm trong tay Cảnh Dung, không phải là dùng để cứu chính mình, mà là dùng để giết người!



Khuôn mặt mang khí chất cao quý, giống như bị người lột da, lộ ra bên dưới là một thực thể hung ác, lạnh lẽo và rất sinh dộng.



Kiếm trong tay nhảy múa nhận mệnh, hai ba tên hắc y nhân đã ngã xuống ngay giữa vũng máu.



Hình ảnh đao quang kiếm ảnh, làm rung chuyển ánh mắt người xem.



Trái tim Kỷ Vân Thư căng thẳng, đôi tay túm chặt quần áo trên người Phúc bá, tâm tình vốn là quần chúng thờ ơ vây xem, hiện tại trở nên có chút sóng gió mãnh liệt.



Đúng ngay lúc này, một hắc y nhân chú ý tới nàng đang ngồi xổm ở góc tường, lay chuyển kiếm phong, đâm thẳng về phía Kỷ Vân Thư.



Thanh kiếm gần trong gang tấc, đôi mắt Kỷ Vân Thư mở lớn.



Nàng đang trong độ tuổi xinh đẹp, cứ như vậy mà chết, không phải là đáng tiếc hay sao?



Một cái chớp mắt, nàng đã nghĩ quá nhiều.



Ví dụ như, bạc mà nàng đã giấu ở phía dưới giường còn chưa nói với Loan Nhi!



Bộ bút mực Mặc Bảo Trai nàng cũng còn chưa mua!



Nàng vẫn đang nợ tiền của Lý đại thẩm trên phố phía Bắc về miếng độn giày còn chưa trả đâu!



Nàng cũng quên nói cho người Kỷ gia biết, thời điểm hạ táng nàng đừng dùng gỗ đàn hương, bởi vì mùi vị quá gay mũi, nàng muốn dùng gỗ thông, nằm nghỉ sẽ thoải mái hơn!



.........



Nàng nghĩ loạn một hồi, vô vọng thoáng qua, ngay khi thanh kiếm chỉ cách nàng vài cm, đột nhiên đã bị đẩy ra.




Nàng ngước mắt lên và cẩn thận liếc nhìn Cảnh Dung một cái. Ánh mắt lướt qua từ cằm hắn kéo dài một đường lên đến đôi lông mày dài rậm, nhẹ nhàng run rẩy với từng cái chớp mắt, cực kỳ đẹp!



Đôi bàn tay to đang ôm ở bên eo mình, cũng mang theo không rõ bao nhiêu sức mạnh.



Một khắc kia, nàng cũng có chút hoảng hốt!



Chờ đến khi hồi phục lại tinh thần, Kỷ Vân Thư lui về phía sau vài bước, đôi mắt buông xuống, cố gắng bình tĩnh lại tâm tình. Nàng vừa ngẩng đầu lên, đã nhìn thấy thân mình Cảnh Dung lảo đảo, ánh mắt vô lực, đôi môi trắng bệch.



"Vương gia, ngài thế nào rồi?"



Nàng tiến lên dìu hắn, mới phát hiện cánh tay hắn bị thương, kinh hãi: "Ngài bị thương?"



"Bổn Vương không có việc gì." Cảnh Dung ngoan cố, tiếp tục nói: "Chút thương thế nhỏ này không tính là gì, khi bổn Vương ra trận giết địch, ngươi còn chưa được sinh ra."



Uy, logic của ngươi sai rồi! Những gì người làm không phải là việc của ta.



Kỷ Vân Thư cũng không phản bác hắn, nhìn nhìn trên cánh tay bị thương của hắn, vết thương bị kiếm đâm, máu chảy ra trên người, không phải là màu đỏ tươi sao?



Vì sao lại đen?



"Vương gia, trên thanh kiếm vừa rồi có độc." Kỷ Vân Thư tức giận.



Cho nên, Phúc bá không phải là bị ngất đi, hẳn là cũng đã bị trúng một kiếm, trúng độc.



Ngay khi lời vừa nói xong, thân thể Cảnh Dung đã đổ tới về phía nàng. Vai gầy nhỏ của nàng run lên, làm sao nàng có thể chống đỡ khối thân thể cồng kềnh này được.



Thân thể hai người cũng ngay lập tức dán chặt cùng nhau.



Đầu Cảnh Dung rũ ở trên vai Kỷ Vân Thư, hơi thở trên chóp mũi phả ngay trên cổ nàng, ngứa ngáy và ngấm vào da.



Toàn thân Kỷ Vân Thư run lên vài cái.



Trong cuộc đời nàng, đây là lần đầu tiên bị cùng một người nam nhân, ôm vài lần.



Cảnh Dung hơi há mồm, mơ mơ màng màng nói một câu ở bên tai nàng.



"Bổn Vương...... bổn Vương không có việc gì."