Nữ Ngỗ Tác Họa Cốt

Chương 36 : Nô tính tác quái

Ngày đăng: 18:39 30/04/20


Bên tai quanh quẩn giọng nói yếu ớt của Cảnh Dung.



Rõ ràng cả người đã mềm nhũn, nhưng lời nói vẫn còn cố gắng mạnh mẽ như vậy.



Hai tay Kỷ Vân Thư như muốn nổ tung, cố gắng nâng hai sườn lên, mười ngón tay căng thẳng siết chặt.



Trọng lượng ép tới trên người khiến hai đầu gối nàng dần dần cong xuống, cuối cùng, cắn răng một cái, đôi tay đưa ra về phía trên eo Cảnh Dung, đỡ lấy thân thể sắp ngã xuống của hắn.



Khoảng cách giữa hai người bất quá chỉ như một trang giấy, bên tai Kỷ Vân Thư vừa lúc dán ở trên lồng ngực rắn chắc của Cảnh Dung, trái tim hắn nhảy lên thình thịch thình thịch, giờ phút này giống như bị phóng đại lên vô số lần, từng tiếng từng tiếng một dừng ở trên màng tai Kỷ Vân Thư.



Tuy nhiên, hiện tại không phải là thời điểm nàng nên đỏ mặt.



"Ngươi...... cố chống đỡ, ta không thể giữ ngươi."



Nàng đã cố hết sức để đỡ hắn, nhưng bước chân lại không thể nào xê dịch.



Nếu không được thì buông tay, mặc kệ hắn ngã xuống "nát thành từng mảnh".



Ý tưởng này thoáng qua ở trong tâm trí Kỷ Vân Thư, quá tà ác.



Không thể làm được!



.....Edit & dịch: Emily Ton.....



"Vương gia."



Giọng nói phảng phất giống như của tự nhiên, từ xa đến gần.



Lang Bạc đầu tiên đã bị kinh hãi khi nhìn thấy thi thể đầy đất, lập tức chạy tới đây, nhìn thấy cả người Vương gia nhà mình đều đáp ở trên người Kỷ Vân Thư, ngây người một lúc.



"Phát ngốc cái gì, kéo Vương gia nhà ngươi ra." Kỷ Vân Thư nặng nề nói.



Lang Bạc là một hán tử mạnh mẽ, tất nhiên tay chân không nhẹ nhàng giống như nữ hài tử, khi kéo Cảnh Dung ra khỏi nàng, trực tiếp vác giang, chuẩn bị ôm Vương gia nhà hắn đi về!



Kỷ Vân Thư xoắn bả vai, một tay giữ chặt Lang Bạc.



"Đi đâu? Buông hắn xuống." Giọng nói khẩn cấp, sắc mặt trầm trọng.



Lang Bạc nhanh chóng ngoan ngoãn đặt Cảnh Dung đã ngất xỉu ở trên mặt đất lạnh băng.



Ngay sau đó, Kỷ Vân Thư ngồi xổm người xuống, xé một mảnh góc áo choàng của mình.



Sau một khắc, lại nắm chỗ thủng trên ống tay áo bị đâm rách của Cảnh Dung, ra sức xé lần nữa, miệng vết thương do bị kiếm đâm lập tức hiện ra.




Nhưng rốt cuộc, hắn vẫn thay mình ăn một nhát kiếm kia, nàng vẫn nên cảm kích tôn Phật này.



Càng suy nghĩ về điều đó, đáy lòng Kỷ Vân Thư lại càng bối rối và thêm hoảng hốt, khiến nàng đứng ngồi không yên.



Đơn giản, đi ra ngoài.



Bên ngoài, Lang Bạc đang cố gắng đánh giá những tên hắc y nhân, ánh mắt ngưng trọng, cau mày.



Kỷ Vân Thư cũng thuận miệng nói một câu: "Những tên sát thủ không chỉ muốn dùng một kiếm đoạt mạng, mà trên thân kiếm còn có tẩm độc. Hơn nữa, là vì Dung Vương mà tới. Có thể thấy được, bọn họ chỉ có một mục đích, chính là muốn Vương gia nhà ngươi chết."



Uy uy uy,ngươi tốt hơn nên nói thật đi, Vương gia nhà ngươi có phải nợ người ta tiền mà chưa trả hay không? Hoặc là bức nhân gia, khiến bọn họ phải mua người giết người!



Lang Bạc vẫn im lặng.



Kỷ Vân Thư nhăn mũi, toàn bộ trong viện ngoại trừ mùi thi cốt vốn có, giờ phút này, còn có thêm mùi máu tươi nồng đậm.



Đáy lòng nàng đột nhiên nổi lên một sự tò mò gặm nhấm muốn biết sự thật.



Nàng đi đến bên cạnh một hắc y nhân trong đó, đang chuẩn bị ngồi xuống, Lang Bạc đã gọi nàng lại: "Tiên sinh, ngươi đang làm gì vậy?"



"Tò mò." Nàng phun ra hai chữ, trả lời Lang Bạc cho có lệ.



Ngay sau đó, nàng nhanh chóng kéo xuống mặt nạ của một hắc y nhân. Dưới mặt nạ ẩn giấu một người đàn ông da sậm với một ngoại hình thô ráp của nguồn gốc người từ bên ngoài.



Những người bình thường không tự tìm đường chết, Kỷ Vân Thư lại tháo mặt nạ mặt của vài tên hắc y nhân khác xuống.



Đều là khuôn mặt người thường, không có gì kỳ lạ.



Nàng vừa mới đứng dậy, trên chân không biết đá phải vật gì, một tiếng "keng" vang lên.



Cúi đầu thì nhìn thấy, đó là một mặt dây chuyền ngọc bích màu xanh nằm ở ngay bên chân nàng. Nàng khom lưng nhặt lên, cầm ở trong tay và nhìn kỹ nó.



Trên mặt dây chuyền hình tròn còn có khắc mấy đóa hoa lê.



Không được xem là tinh xảo, nhưng thật sự rất đẹp.



Chỉ là, có một chút quen thuộc!



***



(Đang edit mà mắt nhắm mắt mở 😩)