Nữ Ngỗ Tác Họa Cốt

Chương 360 : Năm mươi năm mươi

Ngày đăng: 18:42 30/04/20


Cửu Nhi!



Đó vẫn luôn là điều cấm kỵ trong lòng Triệu Hoài và Triệu Thanh!



Nó giống như một cây gai, đâm sâu vào trái tim hai người bọn họ.



Từ sau cái chết của Cửu Nhi, một năm qua Triệu Thanh chưa từng nhắc tới Cửu Nhi.



Hiện tại, chạm tới điều cấm kỵ trong lòng khiến sắc mặt hắn trầm xuống, đối mặt với muôn vàn suy nghĩ trong đầu.



Kỷ Vân Thư nhìn thấy hắn do dự.



Nàng với tay túm một nhánh rơm rạ trong tay, quẹt tới quẹt lui trên mặt đất ẩm ướt.



"Nếu Nhị đương gia không muốn nói thì thôi. Có một số chuyện luôn giấu ở trong tim, càng giữ lâu càng khó nói ra."



"Ngươi hiểu?"



"Tại sao ta không hiểu?"



Nàng cười mỉa mai một cái, nghiêng đầu, buông ánh mắt xuống, trong lòng ngưng tụ một lớp sương mù, rõ ràng có vẻ không nghiêm trọng lắm, nhưng lại khiến nàng không thể thở được.



Một lúc sau, nàng nói: "Trong lòng mỗi người đều cất giấu bí mật. Có những điều có thể nói ra, cũng có những điều không thể nói ra. Mọi thứ đều được giấu ở trong lòng, càng tích càng nhiều, càng ngày càng nặng. Nó sẽ giống như một con dao, cứa vào trong trái tim người. Chỉ cần động một cái là sẽ đau muốn mệnh."



Nàng cảm thán!



Chuyện mà Lý lão tướng quân nói về tiểu thế tử, chuyện về khối hổ phù kia, còn có nguyên nhân thật sự vì sao Khổng Ngu tự sát......



Tất cả những vụ việc ấy, nàng đều cố sức cất giấu ở trong lòng mình, sao có thể không khó chịu được?



Triệu Thành bị cuốn theo lời nói triết lý của nàng, chậm rãi tiêu hóa hồi lâu.



Hắn nhíu lại mày, ấp úng một lát.



Sau đó mới chậm rãi nói: "Cửu Nhi là người đã lớn lên cùng chúng ta. Lúc còn rất nhỏ, nàng đã được cha ta mang về, vẫn luôn lớn lên ở trong sơn trại. Ba người chúng ta từ trước tới nay chưa từng tách ra. Nàng là muội muội chúng ta, cũng là thân nhân của chúng ta. Nhưng sau khi chúng ta lớn lên, ta mới phát hiện ra rằng, ta đã thích Cửu Nhi. Nhưng người mà Cửu Nhi thích lại là Triệu Hoài. Không biết có phải định mệnh trêu chọc chúng ta hay không, Triệu Hoài lại chỉ xem nàng là muội muội của mình mà thôi.



Nhưng khi cha ta còn sống, đã từng chỉ định Cửu Nhi cho Triệu Hoài. Vì thế nên một năm trước, bọn họ thành thân ở trong trại. Cũng chính là buổi tối ngày hôm đó, Cửu Nhi đã chết ở trong hôn phòng, trên người tất cả đều là máu, trước ngực bị đâm một kiếm, Triệu Hoài ở ngay bên cạnh, trong tay cầm một thanh kiếm máu chảy đầm đìa. Hắn nói người không phải do hắn giết, nhưng cũng không chịu nói đã phát sinh chuyện gì. Ta ôm thi thể Cửu Nhi đi ra ngoài. Cũng từ ngày đó về sau, ta chưa từng quay lại nơi này."
Triệu Thanh trở nên bối rối.



Kỷ Vân Thư nói: "Khi nào thì tại hạ nói không thể điều tra ra? Ta chỉ nói là rất khó, nhưng không phải không có khả năng."



"Hầu hết xương trên thân thể người đều được kết nối với nhau, bất luận là sự phát triển của xương đùi, hay là chiều rộng của xương vai, chúng vẫn là một phần của 206 khối xương, có liên quan chặt chẽ với nhau. Mặc dù không có đầu, nhưng có thể căn cứ vào kích thước của xương chậu để xác định giới tính. Có thể dựa vào các đốt xương khác để xác định kích thước đầu và chiều cao. Như vậy có thể chỉnh hợp ra được chân dung một người."



206 khối xương?



Xương chậu?



Những thứ đó là gì?!



Triệu Thanh cảm thấy mờ mịt khi nghe những lời này, nhưng may hắn vẫn hiểu đại khái.



Hắn kiên định nói: "Được. Chỉ cần ngươi có thể điều tra ra, ta sẽ cố gắng hết sức giúp ngươi. Cho dù phải dùng Tuý Trung Bình để làm giao dịch, ta cũng không tiếc. Ta nhất định sẽ khiến Triệu Hoài đồng ý với điều kiện của ngươi. Nhưng ngươi cũng phải hứa với ta, chờ sau khi chuyện này kết thúc, ngươi phải giúp ta điều tra nguyên nhân cái chết của Cửu Nhi."



"Thành giao."



Cả hai người đều rất sảng khoái!



Một người muốn rời khỏi đây, một người muốn biết nguyên nhân thật sự về cái chết của Cửu Nhi.



Cả hai đều cùng có lợi, cùng nhau hợp tác.



Lúc này!



Triệu Thanh móc ra một lọ thuốc ở trước ngực, ném trên đống cỏ khô bên cạnh, lăn đến chỗ quần áo của Kỷ Vân Thư.



"Ngươi nên nhanh chóng bôi thuốc đi. Bôi thuốc này lên có thể giúp ngươi giảm bớt đau đớn. Nếu không, ngươi chết rồi, ta biết tìm ai giúp đỡ? Hiện tại ta không thể ra ngoài được, người của Triệu Hoài luôn theo dõi ta, không thể tìm đại phu tới đây cho ngươi. Ngươi hãy dùng tạm thuốc này đi."



Kỷ Vân Thư vươn tay nhặt cái chai kia lên, xoay chuyển nó trên đầu ngón tay nhìn nhìn.



Ngay sau đó, nàng mở nắp ra và đưa lên mũi ngửi ngửi.



"Đây là Bạch Oanh Cao?"