Nữ Ngỗ Tác Họa Cốt

Chương 361 : Một ngắn một dài

Ngày đăng: 21:22 20/05/20


"Đây là bạch oanh cao?"



Triệu Thanh kinh ngạc!



Hắn hỏi: "Sao ngươi biết được? Thuốc này là phương thuốc cổ truyền do một vị thần y dùng để đổi rượu uống với cha ta, sau đó cha ta truyền lại cho ta."



Phương thuốc cổ truyền?



Thần y?



Đổi rượu uống?



Kỷ Vân Thư hơi nhếch mép, cuối cùng cũng hiểu ra được tật xấu thích uống rượu của Mộ Nhược là từ lão cha.



Càng thú vị hơn chính là, lão trại chủ lại xem phương thuốc cổ truyền kia giống như đồ gia truyền, truyền lại cho hậu nhân!



"Ngươi cười cái gì?" Triệu Thanh hỏi.



Nàng lắc đầu: "Không có gì."



Triệu Thanh không nói nhiều, xoay người chuẩn bị rời đi, nhưng hắn đột nhiên dừng bước chân lại.



Hắn xoay người hỏi Kỷ Vân Thư một câu: "Ngươi tin Triệu Hoài không?"



Hả?



"Vì sao ngươi hỏi như vậy?"



"Nếu ngươi điều tra ra chân tướng hài cốt trong ung, sau đó Triệu Hoài lại nuốt lời, không chịu buông tha ngươi thì sao?"



Kỷ Vân Thư suy nghĩ một chút, cuối cùng vẫn không nói gì.



Nàng chỉ dựa vào trên đống cỏ khô phía sau, nhắm hai mắt lại.



Triệu Thanh nhìn nàng một lát, thấy không có lời đáp lại, lập tức rời đi.



Cửa mở ra, sau đó lại bị khoá lại ——



Trong phòng chứa chỉ tối tăm ẩm ướt, sau khi Triệu Thanh rời đi một lúc, khóe môi nhợt nhạt của Kỷ Vân Thư thoát ra một câu.



"Triệu Thanh a Triệu Thanh, sao ngươi lại không tin Triệu Hoài? Nếu không, ngươi sẽ không bảo ta điều tra nguyên nhân cái chết của Cửu Nhi."



Không có người nào biết được ý nghĩ của nàng.



Không bao lâu sau, cửa của phòng chứa củi một lần nữa lại được mở ra, Vệ Dịch bị Tiểu Ngư trực tiếp đẩy mạnh vào trong.



Thiếu chút nữa hắn đã đâm phải một cây cột lớn bên trong!



Kỷ Vân Thư mở mắt ra nhìn hắn, thấy trong tay hắn ôm mấy cái màn thầu, mồ hôi đầy đầu chạy vào. Ngay khi cửa sau lưng đóng lại, hắn lập tức ngoan ngoãn ngồi xuống bên cạnh Kỷ Vân Thư.




Vệ Dịch sợ hãi trong lòng, chóp mũi chua xót, cũng không thể không đỏ hoe đôi mắt. Hắn nâng ống tay áo to rộng lên lau nước mắt.



Sau đó bĩu môi nói: "Thư nhi nhất định rất đau, đúng không?"



"Không đau."



"Thư nhi lại nói như vậy nữa rồi, không phải đã nói đừng như vậy hay sao? Trong lòng Thư nhi không vui hay khổ sở cũng thế, đều phải nói ra, đừng giấu ở trong lòng. Nếu Thư nhi đau thì cứ nói, ta sẽ không cười Thư nhi."



Tiểu tử ngốc!



Luôn khiến lòng người cảm thấy ấm áp.



Vệ Dịch lo lắng Kỷ Vân Thư sẽ đau, vì thế khi bôi thuốc đều rất nhẹ nhàng cẩn thận, cũng không dám bôi quá nhanh, từng chút một thoa thuốc trên miệng vết thương.



Kỷ Vân Thư cắn môi, thỉnh thoảng tê rần!



Nàng nhíu mày lại.



Không thể không nói, phương thuốc cổ truyền của lão cha Mộ Nhược thật đúng là linh nghiệm. Khi thuốc được bôi lên, nàng chỉ cảm thấy đau đớn một chút, sau đó có cảm giác miệng vết thương thoải mái hơn rất nhiều, lành lạnh, không còn đau nữa.



Hai người một trước một sau.



Ở dưới ánh trăng, hai thân ảnh phản chiếu trên đống cỏ khô phía sau.



Một ngắn một dài!



Bên ngoài!



Tiểu Ngư tiến đến bên cạnh một tên sơn phỉ khác, dùng cánh tay chọc chọc hắn.



Tiểu Ngư nói: "Ngươi từng nghe kể về chuyện Tề Thiên Đại Thánh hay chưa?"



Người nọ ngơ ngác!



Hắn gãi gãi đầu: "Tề Thiên Đại Thánh cái gì? Ta chỉ từng nghe kể về Thiên triều thịnh thế."



"Xì, toàn những thứ linh tinh. Tề Thiên Đại Thánh kia là một con khỉ. Đó là chuyện về con khỉ thành tinh, không cha không mẹ, sinh ra từ một cục đá. Nó biết 72 phép biến hoá, rất lợi hại."



"Con khỉ? Còn biết pháp thuật?"



"Đó là tiên pháp."



Sơn phỉ kia nghe thấy vậy thì rất sửng sốt!



Tiểu Ngư mang vẻ mặt ngạo kiều, bắt đầu khoe khoang câu chuyện mà Vệ Dịch đã nói khi ở trong nhà xí.



Hắn tự hào kể lại chi tiết câu chuyện cho người nọ nghe!