Nữ Ngỗ Tác Họa Cốt

Chương 42 : Cầu ngươi lăn

Ngày đăng: 18:39 30/04/20


Edit & Dịch: Emily Ton.



Chăn bông, gối đầu!



Bốn chữ này, khiến những đám mây che khuất tâm trí Kỷ Vân Thư tựa hồ chậm rãi tan đi.



Trên người không có dấu vết, tất nhiên đã bị vật gì đó mềm xốp giết chết mới đúng.



Nàng sớm nên nghĩ đến!



Buông Loan Nhi với vẻ mặt ngơ ngẩn ra, nàng rũ mi xuống, trong ánh mắt tràn đầy tinh thần, bị bao phủ bởi tầng tầng suy tư giống như sương mù.



"Tiểu thư, ngươi không sao chứ? Chẳng lẽ nô tỳ vừa rồi nói sai gì sao?" Loan Nhi hỏi.



"Không phải ngươi nói sai, mà là ngươi vừa nhắc nhở ta."



"Nhắc nhở?"



Nàng gật gật đầu, vừa ngẫm nghĩ về nó, ngoài miệng lại nói thầm: "Nếu như một người tự nhiên tử vong, cơ bắp trên thân thể sau hai ba ngày sẽ trở nên cứng đờ, ngay cả khi bị trúng độc tử vong cũng giống như vậy, tuy nhiên......"



Nàng bỗng nhiên kinh hãi giác ngộ!



Minh bạch, tất cả đều minh bạch, hết thảy mọi thứ, tất cả đều được liên kết với nhau!



Vỗ tay một cái, vui mừng hô: "Quả nhiên, ông trời vẫn rất công bằng, lưới công lý tuy thưa nhưng khó lọt, trốn không thể thoát, chú định trốn không thể thoát!"



Cũng không chờ Loan Nhi có phản ứng lại, Kỷ Vân Thư đã cất bước ra cửa, dự định đi tới nha môn lật lại bản án. Nhưng nàng vừa đi được vài bước, lúc này mới nhớ rằng mình còn đang trong trang phục nữ nhân.



Một ngày phải đổi vài lần, thật sự phiền toái!



Nếu như lúc này đang ở thời hiện đại, nàng thật đúng là muốn đi Thái Lan một chuyến!



Khi đang chuẩn bị quay trở lại phòng, một quả cầu nho nhỏ lăn đến bên chân nàng.



"Đừng chạm vào cầu của ta."



Tiếng nói cao vút tinh tế vang lên.



Được được được, cầu của ngươi, là cầu của ngươi, cầu ngươi lăn!



Kỷ Vân Thư nhấc chân đá một đá, quả cầu bay lên và lăn vài vòng, dừng ở bên cạnh bồn hoa nơi xa.



Chỉ thấy thân thể nho nhỏ của Kỷ Linh Chi đúng lúc chạy tới, nhìn thấy quả cầu của mình bị đá bay ra ngoài, hung hăng trừng mắt liếc nhìn Kỷ Vân Thư một cái, sau đó mới nhặt nó lên từ trên mặt đất.



Ném sắc mặt lại, chỉ tay về phía Kỷ Vân Thư: "Ngươi vì sao đá cầu của ta? Đây là Tam ca đã làm cho ta, đá hỏng rồi ngươi đền được sao?"
"Đều là do ngươi, ta muốn đánh chết ngươi."



Dứt lời, bước nhỏ tiến lên phía trước, lao về phía Kỷ Vân Thư.



Nhưng Kỷ Vân Thư động tác rất nhanh, lôi kéo Loan Nhi trốn tránh sang một bên, khiến tiểu nha đầu tự ném mình vào khoảng không.



Bởi vì trên phiến đá có tuyết, hơn nữa Kỷ Linh Chi đang đi đôi giày thêu kim tuyến với đế giày trơn nhẵn, vì thế không kịp thu chân, thân mình không ổn định, tự ném mình về phía bồn hoa.



Choang —



Chậu hoa bằng sứ rơi xuống đất, cả thân mình nho nhỏ đều rơi xuống mặt trên.



"Linh Chi."



Kỷ Vân Thư quá tử tế, bước nhanh một cái, kéo nàng lên khỏi mặt đất.



Phía sau, Kỷ Uyển Hân cũng bị dọa đến nỗi thất thần!



Vì những mảnh sứ bị vỡ, hai tay ấn ở trên chậu hoa, hai bàn tay của Kỷ Linh Chi đều bị thương, máu tươi theo lòng bàn tay chảy xuống mặt đất.



"A ô a ô" Bắt đầu khóc vang!



Nhưng cũng không quên dùng một tay đẩy Kỷ Vân Thư ra.



"Ta chán ghét ngươi, ta hận ngươi, ta cấm ngươi chạm vào ta, tay của ta......"



"Loan Nhi." Kỷ Vân Thư nôn nóng gọi một tiếng: "Mau, mang Tứ tiểu thư vào nhà lấy dược."



"Vâng."



Loan Nhi vừa mới tiến lên, Kỷ Linh Chi không chút khách khí đá một chân, vừa lúc đá vào trên cẳng chân Loan Nhi.



"Cút ngay."



Gia hỏa nho nhỏ, sức lực rất lớn!



Kỷ Vân Thư cuối cùng thẳng thắn, nghiêm túc mắng một tiếng: "Nếu ngươi muốn tay bị phế, vậy thì cứ tiếp tục nháo đi."



Nàng ta mặc kệ, vừa khóc vừa mắng: "Ta muốn nói với cha, nói các ngươi khi dễ ta, ta muốn cha giết hết các ngươi, ta hận các ngươi."



Nói xong, giơ đôi tay đang chảy máu đầm đìa, nhanh chân chạy vội ra phía bên ngoài sân, không ngừng kêu khóc.



Uy uy uy, ngươi không muốn cầu nữa sao?