Nữ Ngỗ Tác Họa Cốt

Chương 43 : Kỷ Vân Thư cáo trạng

Ngày đăng: 18:39 30/04/20


Edit & Dịch: Emily Ton.



Trận phong ba này thực sự tới quá nhanh khiến cho Kỷ Vân Thư không có thời gian chuẩn bị.



Khu vực quanh sân nàng vẫn luôn thanh tịnh trong những năm qua, nếu như ngày nào đó nàng và Loan Nhi chết đi, chỉ sợ cũng không có người phát hiện.



Hôm nay là ngọn gió nào thổi tới, Kỷ Linh Chi tới, Kỷ Uyển Hân cũng tới!



Nhìn thân ảnh nho nhỏ đang chạy trốn ra ngoài lần nữa, trong lòng Kỷ Vân Thư tự nhiên cũng biết, nếu như Kỷ Linh Chi thật sự đi cáo trạng, phỏng chừng bản thân mình sẽ ăn không hết gói đem đi!



Kỷ Uyển Hân vẫn mang một khuôn mặt như thường lệ, dịch bước chân bất an lại đây.



Mặc dù trong lòng lo lắng về Kỷ Linh Chi, nhưng vẫn không quên nói: "Vân Thư, mới vừa rồi gặp ngươi hình như đang muốn đi ra ngoài, ngươi đừng lo lắng, Linh Chi bên kia đã có ta, ngươi cứ làm chuyện của ngươi."



"Nhị tỷ, vừa rồi cảm ơn ngươi."



"Người một nhà không cần khách khí." Nàng nói với sự chân thành trong mắt.



Kỷ Vân Thư gật gật đầu: "Toàn bộ Kỷ gia, chỉ sợ cũng chỉ có Nhị tỷ ngươi mới xem ta là thân nhân."



Lời này, tiết lộ một cảm xúc hỗn độn: cay đắng, hạnh phúc và thậm chí là sợ hãi.



Kỷ Uyển Hân duỗi tay chạm nhẹ ở trên mu bàn tay nàng, nói: "Ta biết trong lòng ngươi có oán, từ nhỏ đã chịu rất nhiều nỗi khổ, nếu đổi lại là người khác, chỉ sợ cũng chịu không nổi. Ta thực sự hâm mộ khả năng phục hồi và sự dẻo dai tận trong xương cốt của ngươi."



Nàng mỉm cười nhẹ nhàng, không đáp.



"Vậy không nói nhiều nữa, ta đi xem Linh Chi. Nha đầu kia ngoài miệng thổi gió, cũng không biết sẽ gặp phải sự tình gì nữa, ngươi cứ đi làm việc, ta che chắn cho ngươi trước!"



"Ân."



Kỷ Vân Thư gật đầu đồng ý.



Kỷ Uyển Hân bước nhỏ rời đi, xa xa còn nghe thấy tiếng nàng ho nhẹ.



Thật đáng tiếc, một tú nữ xinh đẹp như thế, nhưng lại bị bệnh!



Lúc này, Loan Nhi đang ưu sầu đầy mặt, cắn cắn môi: "Tiểu thư, Tứ tiểu thư sẽ không đi cáo trạng đúng không?."



Đương nhiên!



Hiện tại, Kỷ Vân Thư không rảnh lo những điều đó. Nàng quay trở lại trong phòng, thay đổi nam trang, sau đó vội vàng chạy đến huyện nha.



Tới cửa nha môn, hai gã nha dịch bên ngoài vừa nhìn thấy nàng đến gần, mặt mày hớn hở.



"Kỷ tiên sinh đã tới!"



Giống như hàng xóm láng giềng đi ra ngoài tản bộ.



Kỷ Vân Thư cũng không liếc mắt nhìn một cái, thẳng thân mình. Một bộ trường bào màu xanh nhạt bị gió cuốn lên, hai ống tay áo to rộng rung động qua lại theo nhịp điệu của cơn gió mùa đông lạnh lẽo.
"Đại nhân, thảo dân tới là đánh trống minh oan."



Toàn bộ người trong cao đường sợ hãi.



Đều là người quen cũ, quỳ cái gì mà quỳ!



Huyện thái gia đứng dậy, chạy nhanh nói: "Vân Thư, ngươi nhanh chóng đứng lên, trên mặt đất rất lạnh!"



Kỷ Vân Thư không nhúc nhích, thập phần nghiêm túc, cường điệu một câu: "Đại nhân, thảo dân là tới đánh trống minh oan."



"Vậy...... Vậy ngươi đánh trống gì? Minh oan gì vậy?" Huyện thái gia cẩn thận hỏi.



"Thảo dân muốn cáo trạng một người."



"Ai?"



"Người này họ Kỷ, tên là Vân Thư."



Điên rồi! Điên rồi! Điên rồi!



Huyện thái gia run rẩy một cái, dùng tay ngoáy ngoáy lỗ tai để chắc chắn mình không nghe lầm.



Trong khi đó, Cảnh Dung ở phía sau cao đường cũng hơi nheo mắt lại, nâng trái tim lên nghi hoặc. Tiểu thư sinh này, vừa đến đã nháo là sao?



Nhưng xem ra, hẳn là có một hồi trò hay.



Thật sự nên lấy một ít hạt dưa tới cắn một cắn!



Chỉ thấy Huyện thái gia nhấc ngón tay run rẩy, chỉ chỉ Kỷ Vân Thư đang quỳ trên mặt đất, nói: "Ngươi...... ngươi lặp lại lần nữa."



Kỷ Vân Thư đảo mắt nói một câu: "Thảo dân muốn cáo trạng Kỷ Vân Thư là họa sư nha môn, xử án không rõ ràng, vì có sơ hở nên dẫn đến án sai, oan uổng người, thảo dân khẩn cầu khai đường một lần nữa, điều tra rõ án mạng Chu gia."



Ách......



Trong nha môn, từ trên xuống dưới đều đã ồ lên!



Vụ án Chu gia không phải đã chấm dứt sao?



Hung thủ không phải đã nhận tội?



Văn án thượng tấu vụ án cũng đã gửi cho Hình bộ, trong một vài ngày, sẽ có phán quyết đến.



Điều này...... tình huống gì đang xảy ra vậy?



Huyện thái gia nuốt nuốt nước miếng, "Vân Thư, chúng ta...... chúng ta đừng náo loạn."



"Ai náo loạn với ngài?"