Nữ Ngỗ Tác Họa Cốt

Chương 51 : Có phải khiến ngươi đau hay không?

Ngày đăng: 18:39 30/04/20


Edit & Dịch: Emily Ton.



Ánh mắt chưởng quầy hơi mờ đi một chút, sau đó biến mất, lấy lại vẻ mặt tức giận.



"Ngươi nói bậy gì thế, ta không nói dối, chính tiểu tử này đã làm vỡ ngọc bội của ta."



Trong khi nói, hắn càng dùng sức nắm tay Vệ Dịch.



Vệ Dịch bị ăn đau, chau mày, đáng thương nhìn Kỷ Vân Thư.



Ánh mắt Kỷ Vân Thư rất bình tĩnh, hơi nâng hai nửa ngọc bội vỡ vụn lên, thờ ơ nói: "Ngươi nói ngọc bội này vừa rồi mới bị vỡ nát? Rõ ràng chính là đang mở to mắt nói dối. Bất luận ngọc thạch nào, cũng đều là một khối đá cứng, nếu như vừa rồi mới bị vỡ, những nơi có vết nứt, các cạnh sẽ không đồng đều, nhất định sẽ rất sắc bén, để ở trên tay cũng sẽ có chút đau. Tuy nhiên, những vết nứt trên khối ngọc bội đã bị vỡ này, các cạnh đều rất mịn màng và bóng loáng, giống như do ma xát đã lâu trở nên có chút kém sắc nét."



Lời này vừa ra, chỉ thấy trên mặt chưởng quầy có chút phát ngốc.



Đó là một sự hoảng loạn đã được che dấu!



Mặc dù vậy, hắn vẫn cố gắng giãy giụa, không cam lòng: "Đây chính là ngọc thượng đẳng, cho dù đã bị vỡ, chỗ vết nứt cũng sẽ rất bóng loáng, điều này thực sự hợp tình hợp lý."



Hợp tình hợp lý? Cưỡng từ đoạt lí!



Được thôi, xem ngươi còn có thể bịa đặt thêm như thế nào!



Ánh mắt Kỷ Vân Thư đáp xuống bàn tay của chưởng quầy kiêu ngạo, tiếp tục nói: "Chưởng quầy, nếu như ta đoán không sai, ngươi hẳn là vừa mới ăn qua bánh bao nhân nước! Trên tay còn dính dầu mỡ chưa lau khô."



Ách!



Chưởng quầy kinh ngạc đầy mặt, nhìn nhìn chính tay mình, sau đó mới quan sát trên quần áo của mình, vẻ mặt hơi xấu hổ.



"Chẳng lẽ ta ăn bánh bao cũng có tội sao?"



"Đương nhiên không có tội," Kỷ Vân Thư tiến về phía trước một bước: "Nhưng đúng là bởi vì trên tay ngươi dính dầu mỡ, cho nên trên khối ngọc bội này, cũng dính loại dầu mỡ này như nhau, mà ta đang cầm ở trong tay, trên tay ta tự nhiên cũng bị dính vào."



Đồng thời với khi nói chuyện, Kỷ Vân Thư đột nhiên giơ tay Vệ Dịch lên, mở năm ngón tay ra.



Nàng giải thích: "Nếu như khối ngọc bội này, thật sự bị đập vỡ từ trong tay tiểu tử ngốc này, như vậy trên tay hắn nhất định cũng sẽ dính dầu mỡ. Tuy nhiên, trùng hợp chính là, trên tay hắn không dính một chút nào. Điều này chỉ có thể chứng minh, hắn căn bản chưa từng chạm qua khối ngọc bội này. Mà khối ngọc bội này, rõ ràng do chính ngươi đã làm vỡ nó từ lúc trước. Ngươi thấy hắn giống như kẻ ngốc, cho nên mới ăn vạ trên đầu hắn, dự định lừa hắn một vố."



"Ta...... ngươi......"



"Nếu như ngươi vẫn không thừa nhận, vậy thì đành phải báo quan, để Huyện thái gia tới phá án, như thế nào?"



Chưởng quầy chột dạ, buông Vệ Dịch ra, hai tay nắm chặt thành một khối, thu vào trong ống tay áo!



Mọi người bắt đầu chỉ chỉ trỏ trỏ, sôi nổi nghị luận!
Giọng điệu thật rất ngây thơ!



"Ngươi có thể về nhà."



"Ta không muốn về nhà."



Kỷ Vân Thư cảm thấy đau đầu, ngươi không muốn về nhà, cũng đừng đi theo ta!



"Hiện tại ta đang có việc, không có thời gian chơi với ngươi, tự ngươi tìm một chỗ ngồi xuống, chờ ngươi mệt mỏi, hãy quay về nhà."



Nàng dứt lời, đang định tiếp tục đi, Vệ Dịch đã chạy lên, cản đường nàng lại. Hắn nở nụ cười trong sáng, con ngươi mang theo khẩn cầu: "Ca ca, ngươi muốn đi đâu? Ngươi hãy đưa ta đi cùng, ta thích chơi với ngươi, được không?"



"Không được." Một lời từ chối ngay lập tức.



"Vì sao?"



"Không có vì sao." Vòng qua người hắn, Kỷ Vân Thư tiếp tục bước đi.



Nào biết, Vệ Dịch quyết định giữ chặt tay nàng, không rõ duyên cớ vì sao, lôi kéo cánh tay Kỷ Vân Thư, kéo đến nỗi sau lưng nàng tê rần. Nàng lập tức nhăn mày lại, trong miệng nhẹ nhàng bật ra một tiếng "A".



Vệ Dịch đột nhiên khiếp sợ, nhanh chóng buông tay.



"Ta...... ta không phải cố ý, ca ca, ta không phải cố ý."



"Không liên quan tới chuyện của ngươi."



Kỷ Vân Thư ôm cánh tay mình, chờ khi đau đớn sau lưng đỡ hơn một chút, lúc này mới thở ra một hơi, nhìn Vệ Dịch đang bị dọa sợ.



Cuối cùng, nàng vẫn không đành lòng, nhấp môi: "Không phải ngươi muốn đi theo ta sao? Đi thôi."



Kỷ Vân Thư ôm lấy cánh tay, đi về phía trước, Vệ Dịch đuổi theo phía sau.



"Ca ca, vừa rồi có phải ta đã khiến ngươi đau hay không?"



"Không có."



"Vậy vì sao ngươi đau?"



"Bởi vì......"



Hai thân ảnh một cao một thấp, càng lúc càng xa, để lại những dấu chân thâm sâu khác nhau trên tuyết, kéo dài một đường tới Quảng Cừ viện ở thành Tây!