Nữ Ngỗ Tác Họa Cốt

Chương 52 : Bằng hữu?

Ngày đăng: 18:39 30/04/20


Hai người chậm rãi bước đi, rốt cuộc cũng tới cửa Quảng Cừ viện.



Ngoài cửa, hai gã thị vệ nghiêm trang đứng ở hai bên, đeo trường kiếm dài. Quảng Cừ viện, thật ra Kỷ Vân Thư đã từng đi qua vài lần, nhưng mỗi lần cửa viện đều đóng chặt. Lần này cánh cửa mở rộng, tiếp đón vị kia vào ở bên trong.



Vệ Dịch ngẩng đầu, xoa xoa cổ, lôi kéo ống tay áo rộng của Kỷ Vân Thư.



"Ca ca, đây là chỗ nào?"



Nàng duỗi tay chỉ vào khối bảng hiệu trên cửa lớn: "Chữa kia, ngươi đọc được không?"



"Đọc được, gọi là Quảng......" Hắn si ngốc nhìn, đầu ngón tay của một bàn tay gãi gãi cằm, không thể đọc tiếp.



Kỷ Vân Thư nheo mắt liếc nhìn hắn một cái, kiên nhẫn nói: "Quảng Cừ viện, chữ kia gọi là Cừ, nhớ kỹ chưa?"



"Nhớ kỹ, gọi là Cừ."



Cực kỳ hưng phấn!



Giờ phút này, khóe miệng Kỷ Vân Thư câu lên, nở nụ cười rạng ngời, mang theo một chút sủng nịch!



Nhấc chân leo lên bậc thang, cất bước tới cửa Quảng Cừ viện.



Hai thị vệ canh cửa ngăn nàng lại.



"Người nào?"



"Tại hạ tới tìm Dung Vương."



Thị vệ nhìn nhau một cái, hỏi: "Chính là Kỷ tiên sinh?"



Nha, xem ra đã được giao đãi về sự xuất hiện của nàng!



Nàng nhẹ nhàng gật đầu.



Hai gã thị vệ lúc này mới thối lui, một người trong đó nói: "Thỉnh tiên sinh theo ta đi vào, Vương gia đã đợi ngươi lâu rồi."



Đợi lâu rồi? Không phải đã nói giờ Thìn hay sao?



Hiện tại, chỉ vừa mới đến giờ Thìn!



Kỷ Vân Thư mang theo Vệ Dịch, theo gã thị vệ đi vào.



Quảng Cừ viện vốn là phủ đệ nhân gia nhà giàu, những người này sau đó đã chuyển đến kinh thành. Mặc dù đã bị bỏ hoang khá lâu, Quảng Cừ viện vẫn nổi tiếng vì sự hào nhoáng và rộng lớn của nó. Bên trong bất luận là bài trí hay là đồ dùng, đều rất thượng thừa!



Hôm nay vừa thấy, quả nhiên là đúng.
"Thì ra tiên sinh còn nhớ rõ có chính sự muốn làm. Bổn vương còn tưởng rằng, ngươi mang theo bằng hữu ngươi, qua đây tìm bổn vương uống trà!" Hai chữ "bằng hữu" nói ra từ trong miệng hắn, đặc biệt nhấn mạnh.



"Vương gia thứ tội, nếu như Vương gia ngại hắn ầm ĩ, tiểu nhân sẽ để hắn rời đi."



Hắn giơ tay: "Không cần, vào cửa chính là khách, bổn vương sao có đạo lý để khách nhân ngoài cửa." Đổi giọng, gọi một tiếng: "Lang Bạc."



Ngay lập tức, một bóng người đột nhập vào trong đình, đứng ở bên cạnh Cảnh Dung.



"Vương gia có gì phân phó?" Lang Bạc cúi đầu hỏi.



Oa, người anh em, ngươi vẫn luôn tránh ở chỗ nào? Sao có thể đột nhiên đã vụt ra đây? Cũng không lên tiếng chào một câu!



Cảnh Dung nói: "Mang vị bằng hữu này của Kỷ tiên sinh tới biệt viện nghỉ ngơi, hắn muốn chơi gì cứ cho hắn chơi, muốn ăn gì cứ cho hắn ăn, muốn cái gì, hết thảy cũng đều cho hắn. Một câu, không được phép chậm trễ."



"Vâng."



Lang Bạc tiến lên, đứng ở bên cạnh Vệ Dịch, cúi thấp đầu: "Công tử, thỉnh bên này!"



Nhưng Vệ Dịch không theo, thân mình co rụt lại sau lưng Kỷ Vân Thư, lắc đầu: "Không cần, ta muốn đi theo ca ca, ca ca đi chỗ nào ta sẽ đi chỗ ấy!"



"Điều này......" Lang Bạc nghẹn lời.



Kỷ Vân Thư nghiêng mắt, nhìn Vệ Dịch sau lưng, nói giọng dịu dàng: "Vệ Dịch, nếu ngươi còn muốn đi theo ta, hãy ngoan ngoãn nghe lời, đi tới biệt viện chờ ta trước, đợi ta xong việc, sẽ tự đi tìm ngươi."



"Ca ca."



"Đi đi." Ném ra một câu, chắc chắn mười phần.



Vệ Dịch cực kỳ khó chịu, cặp tay sạch sẽ vẫn nắm chặt ống tay áo Kỷ Vân Thư, thật lâu sau, mới nới lỏng một chút.



"Vậy ca ca, ngươi nhất định phải tới tìm ta, bằng không ta không thể tìm thấy đường về nhà."



"Yên tâm, ta sẽ đi tìm ngươi."



Sau khi nhận được sự đảm bảo của Kỷ Vân Thư, Vệ Dịch lúc này mới di chuyển bước chân, miễn cưỡng rời đi, theo Lang Bạc đi ra khỏi đình hóng gió, lưu luyến mỗi bước đi.



Phảng phất như tách biệt sinh tử!



Chỉ là, Vệ Dịch và Kỷ Vân Thư không hề nhận ra, khuôn mặt Cảnh Dung đã biến đen!



Không chỉ đen tối hơn!



Còn có một sự ghen tuông đang cháy!