Nữ Ngỗ Tác Họa Cốt

Chương 57 : Đốt đi

Ngày đăng: 18:39 30/04/20


Những vết thương sau lưng đã không còn đau nữa, Kỷ Vân Thư xoa xoa giữa hai lông mày, cẩn thận ngồi dậy từ trên giường.



Sợ miệng vết thương lại vỡ ra lần nữa.



"Loan Nhi!"



Nàng gọi hai lần, nhưng không có phản ứng lại.



Nha đầu này, có thể chạy đi đâu vào sáng sớm?



Nàng xuống giường, lấy chiếc áo choàng rộng màu xanh được treo trên giá phủ lên người và ra khỏi phòng, nhưng vẫn không thấy Loan Nhi.



Đang chuẩn bị quay trở lại trong phòng, liền nghe được tiếng bước chân rõ ràng, đang tiến đến ở sau lưng nàng.



Nàng vừa quay đầu, lập tức nhìn thấy Loan Nhi đang thở hồng hộc, trong tay ôm một cái hộp dài, mặt trên chiếc hộp bao một lớp vải thổ cẩm sọc, có vẻ thập phần thanh nhã!



"Tiểu thư, sao ngài lại ở đây? Vết thương trên lưng còn đau nữa không?" Loan Nhi mang vẻ mặt lo lắng.



"Vật trong tay ngươi, từ đâu ra?"



Ánh mắt Kỷ Vân Thư nhìn chăm chú trên hộp gấm trong tay nàng.



Loan Nhi nâng hộp gấm trong tay lên, nói: "Có vị khách quý trong kinh thành mang đến, nói là gửi tới tiểu thư thiếu gia quý phủ mỗi người một phần. Hiện tại, còn đang nói chuyện với lão gia ở tiền sảnh."



"Khách quý? Từ kinh thành?"



"Vâng." Loan Nhi gật đầu.



Đó có phải là Cảnh Dung không?



Những nghĩ ngờ gia tăng trong trái tim Kỷ Vân Thư, nàng nhận lấy hộp gấm trong tay, phân phó nói: "Ngươi đi tới tiền sảnh thăm dò, nhìn xem vị khách quý kia, đang nói gì với cha ta?"



A? Rình xem! Nghe lén!



Loan Nhi bối rối: "Tiểu thư, điều này......"



"Mau đi."



"Nga nga nga......"



Loan Nhi bước đi được vài bước, lập tức hăng hái lao tới tiền sảnh rình trộm!



Kỷ Vân Thư ôm hộp vào phòng, vừa mở ra thì thấy, bên trong là một cây Bạch Vân Trường.



Bạch Vân Trường, thật sự cũng không phải là dược liệu hiếm lạ, mà là cực kỳ quý.
Nghe được nơi này, Kỷ Thư Hàn nhanh chóng nói: "Dung Vương muốn nhìn, hạ quan tất nhiên sẽ mang ra tới."



Quay đầu phân phó gia đinh: "Đi lấy Đằng Mã Kim tới đây."



Gia đinh cất bước rời đi, lập tức mang cây roi kia tới.



Còn dùng một cái hộp gấm màu vàng để đựng, thật sự rất đáng chú ý!



Kỷ Thư Hàn lấy nó ra từ trong hộp, cung cung kính kính đưa lên: "Dung Vương, đây là Đằng Mã Kim do hoàng thượng ban thưởng."



Biết là được ban thưởng, không cần phải đề cập tới một lần nữa!



Cảnh Dung buông chén trà trong tay, nhướng mày, ý cười trên mặt trở nên có chút quỷ quyệt.



Tiếp nhận cây roi, nắm ở trong tay nhìn nhìn, nhăn mũi lại, nói: "Roi này đích xác là rất tinh xảo, nhưng, vì sao lại có một mùi máu tươi?"



"Điều này......" Kỷ Thư Hàn có chút hoảng loạn.



Roi này, sau khi đánh Kỷ Vân Thư, rõ ràng đã được rửa sạch sẽ, không thấy một chút tơ máu, sau đó lại được hong qua gỗ đàn hương để tẩy mùi, sao có thể có mùi máu tươi?



Dung Vương, không phải là ngươi có mũi chó, đúng không?



Thấy Kỷ Thư Hàn bị nhẹn lời, Cảnh Dung nâng cằm, tiếp tục nói: "Không chỉ có một mùi máu tươi, trên tay cầm của roi, dường như còn mang theo một mùi vị súc sinh."



Súc sinh? (Cầm thú; súc vật)



Người nắm lấy roi trước đó, còn không phải là Kỷ Thư Hàn hay sao!



Đây là bản lĩnh chỉ cây dâu mắng cây hoè! Nếu Cảnh Dung nói hai, không ai dám nói một.



Giờ này khắc này, sắc mặt Kỷ Thư Hàn quả thực đã xanh tới cực hạn, nuốt nuốt nước miếng, run rẩy nhìn về phía trước: "Vương gia, roi này sao lại có mùi được? Hạ quan mỗi ngày đều hong nó bằng gỗ đàn hương."



"Kỷ đại nhân, vậy ngươi hãy nên tìm gặp đại phu, chữa trị cái mũi của ngươi." Rõ ràng là vẻ mặt mang theo ý cười, nhưng lời nói lại đã đổi vị.



Cảm thấy vẫn chưa tận hứng, Cảnh Dung trực tiếp giơ roi hỏi Lang Bạc: "Lang Bạc, ngươi hãy ngửi ngửi, xem có phải mũi của bổn vương có vấn đề hay không?."



"Vâng."



Lang Bạc tiếp nhận roi, đưa lên mũi ngửi ngửi, gật đầu: "Vương gia, đích thực có một mùi máu tươi, trên tay cầm của roi, xác thật cũng có một mùi vị súc sinh."



"Ân." Cảnh Dung rất vừa lòng, ánh mắt đột nhiên đen trầm xuống dưới, thu liễm ý cười, nghiêm nghị.



"Đem roi này, đốt đi!"