Nữ Ngỗ Tác Họa Cốt
Chương 58 : Ai mời tôn Phật này đến?
Ngày đăng: 18:39 30/04/20
Cái gì?
Đốt roi?
Đó chính là do hoàng thượng ban thưởng!
Không được không được, trăm triệu không được!
Kỷ Thư Hàn đứng dậy, nhanh chóng khom lưng, sắc mặt đã chuyển sang màu xanh: "Dung Vương, roi này chính là do hoàng thượng ban cho, không thể đốt được!"
"Vậy bổn vương muốn hỏi ngươi một chút, ban cho ngươi roi này, là để ngươi làm gì?"
"Điều này......"
Hoàng thượng chưa nói!
Sắc mặt trở nên khẩn trương, Kỷ Thư Hàn tiếp tục nói: "Mong vương gia giơ cao đánh khẽ, nếu như Dung Vương ngại trên roi này có mùi máu tươi, hạ quan nhất định sẽ xử lý nó cẩn thận, nhưng cầu xin Dung Vương đừng đốt roi này!"
Tiểu nhân, ta thích bộ dáng ngươi cầu xin ta!
Nhưng bây giờ, Cảnh Dung đang trong cơn giận dữ, cặp con ngươi lạnh lùng câu ở trên người Kỷ Thư Hàn, thập phần tàn nhẫn.
Giơ tay lên, nói giọng kiên quyết: "Còn không nhanh chóng đốt đi!"
Không mang theo một chút do dự và đồng cảm nào!
Lang Bạc tuân theo mệnh lệnh, cầm roi ra bên ngoài sảnh, từ bên hông lấy ra mồi lửa, thổi thổi, hướng về phía roi da.
Không biết có phải Lang Bạc có phải là hán tử thô lỗ hay không, có phải đang muốn trêu chọc Kỷ Thư Hàn hay không, mồi lửa đã đặt ở dưới roi nhưng vẫn chậm chạp không đốt.
Dường như còn đang đợi một mệnh lệnh cuối cùng của Cảnh Dung!
Chỉ nghe được "bịch" một tiếng.
Kỷ Thư Hàn quỳ xuống.
Đôi tay chống ở trên mặt đất, cả người đều bò xuống dưới, điên cuồng cầu xin: "Không được, Dung Vương! Hạ quan cầu xin ngài, ngàn vạn không thể đốt roi! Hạ quan cầu xin ngài, roi này chính là do hoàng thượng ban thưởng. Nếu như đốt mất, hạ quan không đảm đương nổi. Cầu xin ngươi Dung Vương, đừng đốt nó!"
Không phải sài lang sao?
Sao cũng học theo Huyện thái gia, có tật xấu thích quỳ gối trước người ta.
Khóe môi Cảnh Dung khẽ nhếch, không nhanh không chậm bưng lên ly trà, nhấp một ngụm nho nhỏ, nhìn Kỷ Thư Hàn đang quỳ ở trên mặt đất: "Kỷ đại nhân, vì một cây roi, ngươi phải quỳ gối đối với bổn vương, thật sự không đáng giá, vẫn nên đứng lên đi."
Nhưng thân mình hắn lại bò càng thấp hơn, đau khổ cầu xin: "Cầu xin vương gia đừng đốt roi này, nếu không, hạ quan sẽ quỳ mãi không dậy."
Bộ dáng Loan Nhi hiện lên vẻ mặt hoa si, thật sự cực kỳ đáng yêu.
Kỷ Vân Thư vẫn tiếp tục vẽ vẽ, thần thái tự nhiên, không hề bị Loan Nhi ảnh hưởng chút nào.
Cho đến khi vẽ xong nét bút cuối cùng, nhúng bút kim loan vào trong nước rửa rửa, cất vào trong hộp gỗ đàn hương.
Lúc này mới nâng mắt lên, liếc mắt nhìn Loan Nhi một cái: "Hắn đi rồi sao?"
Giọng điệu nhẹ nhàng!
"Đi rồi, mới vừa đi."
"Ân."
Kỷ Vân Thư nhẹ nhàng cuộn tròn bức hoạ do mình vừa mới họa xong, dùng một sợi tơ hồng buộc chặt.
Loan Nhi khó hiểu: "Tiểu thư, vì sao ngài dường như không có một chút hứng thú nào cả? Đó chính là Dung Vương, vừa mới giáo huấn lão gia."
Nàng đã nghe thấy, đều nghe thấy, không cần phải lặp lại lần thứ hai!
"Được rồi, những gì ngươi nói ta đều đã nghe."
Nàng vòng qua bàn, vào buồng trong, khi đi ra, đã thay đổi một thân nam trang.
"Tiểu thư, ngài đang muốn đi đâu?" Loan Nhi cực kỳ khẩn trương, vết thương trên lưng tiểu thư nhà mình còn chưa lành, nàng nhất định phải ngăn lại.
"Ta tới nhà giam." Lạc giọng, lại nói thêm một câu: "Ngươi cũng đi theo đi."
Không đợi Loan Nhi nói thêm câu gì, Kỷ Vân Thư đã lấy bức họa, đi ra cửa, Loan Nhi cũng đành phải đi theo.
Khi hai người tới trước nhà giam, lúc trước ngục tốt nhận ba lượng bạc của Kỷ Vân Thư, đi lên đón, "Kỷ tiên sinh, sao ngươi lại tới nữa?"
"Đưa ta đi gặp Lâm Đoan."
"Được."
Ngục tốt đồng ý, không hỏi nhiều, mang theo nàng đi vào.
Nhà giam này, vẫn âm u nặng nề như cũ, ẩm ướt không thể chịu được.
Loan Nhi dùng tay che mũi mình lại, cau mày. Đây vẫn là lần đầu tiên nàng tiến vào nhà giam.
Nhưng thần sắc Kỷ Vân Thư vẫn rất thanh đạm, không hề có chút ghét bỏ nào.