Nữ Ngỗ Tác Họa Cốt

Chương 59 : Xem như kỷ vật

Ngày đăng: 18:39 30/04/20


Edit & Dịch: Emily Ton.



Từ cửa nhà giam đi một đường tới tận cùng bên trong.



Hơi ẩm và mùi hôi thối xông vào mũi càng thêm nồng nặc, tựa hồ còn mang theo mùi gỉ sắt.



"Tới rồi." Ngục tốt nói một tiếng, dừng lại ở bên ngoài một căn phòng giam.



Kỷ Vân Thư nhìn xuyên thấu qua các cọc gỗ, nhìn thấy Lâm Đoan bên trong. Bởi vì nàng đã từng đưa cho ngục tốt một ít bạc, phòng giam của Lâm Đoan, cực kỳ sạch sẽ, thậm chí còn có thêm một cái chăn trên giường.



Nam nhân kia, đang an vị ở trên giường, rũ đầu xuống, mái tóc rối bù, trong ánh mắt, khó có thể che dấu tuyệt vọng.



Tố Vân đã chết, trái tim Lâm Đoan chỉ sợ cũng đã chết.



"Mở cửa ra đi." Kỷ Vân Thư nói.



Ngục tốt có vẻ rất khó xử.



"Kỷ tiên sinh, lúc này không thể để ngài mở cửa vào được, sự tình Tố Vân lần trước......"



Đúng vậy, nếu không phải nàng đi vào trong để gặp Tố Vân, để lại cho nàng ấy một cái đèn dầu, Tố Vân cũng sẽ không dùng đèn dầu tự sát.



Nàng cũng không muốn khó xử hắn.



Đơn giản......



"Thôi, vậy ngươi đi ra ngoài trước đi."



"Được."



Ngục tốt ngoan ngoãn rời đi.



Kỷ Vân Thư gõ gõ ở trên cọc gỗ, gọi một tiếng: "Lâm Đoan."



Lâm Đoan vẫn không có phản ứng.



"Vụ án này đã điều tra rõ, ngươi và Tố Vân mặc dù không giết người, nhưng ngươi hẳn đã biết, người phá hủy tử thi, tử tội có thể miễn, nhưng tội sống khó tha, chờ công văn Hình bộ gửi xuống, chung quy ngươi cũng sẽ bị định tội."



Ngay cả khi nàng nói hết những lời nói đó, nhưng Lâm Đoan vẫn không có phản ứng gì.



Loan Nhi một bên kéo kéo góc áo nàng, nhỏ giọng hỏi: "Tiểu thư, có phải hắn bị choáng váng hay không?"



"Hắn không phải bị choáng váng, nhưng có thể đã chết tâm."



Lời này, thật ra Kỷ Vân Thư muốn nói với Lâm Đoan.



Cuối cùng cũng có chút tác dụng, Lâm Đoan giật giật thân mình, ngẩng đầu lên nhìn về phía Kỷ Vân Thư, trong ánh mắt mang theo tuyệt vọng, cũng tràn đầy hận ý.
"Vân Thư, đã dùng cơm sáng chưa?" Huyện thái gia hỏi với giọng vui vẻ.



Thật đúng là chưa ăn.



Nàng sờ sờ bụng, hỏi: "Có đồ gì ăn?"



"Xương sườn hầm khoai tây, rau cần xào thịt, cà tím với nước tương. Nếu ngươi ăn cơm cùng, ta sẽ thêm món móng heo hấp."



"Ngài có bệnh sao? Mới sáng sớm đã ăn toàn đồ dầu mỡ!"



"......"



Sắc mặt Huyện thái gia cứng đờ, qua loa lấy lệ một chút đã bị á khẩu không thể trả lời, hàm răng giống như được đổ nước lạnh vào trong!



Kỷ Vân Thư ngồi xuống, gõ gõ trên bàn: "Chỉ cần một ít măng xào và canh thịt viên là được. Tốt nhất, thêm một chút cải trắng vào, làm nhanh lên, ta không muốn trì hoãn canh giờ nghiệm thi."



"Được rồi được rồi, ta sẽ lập tức phân phó."



Huyện thái gia vội vàng triệu tập người tới, nói ra một vài tên món ăn.



Sau đó, cũng đặt mông ngồi đối diện Kỷ Vân Thư, trên mặt cười lớn, ngớ ngẩn nhìn nàng.



Ngươi có bệnh sao?! Kỷ Vân Thư thầm nghĩ.



"Tùng tùng......"



Đột nhiên, một loạt âm thanh từ chiếc trống Đăng Văn Cổ trước nha môn truyền tới.



Có người đánh trống!



Huyện thái gia thần sắc khẩn trương, không lâu sau, nha dịch lập tức vội vội vàng vàng chạy vào, chỉ vào cổng lớn, nói: "Đại nhân, có người đánh trống."



"Ai vậy?"



"Là một ngốc tử!"



Ngốc tử? Vệ Dịch sao?



Huyện thái gia hỏi: "Ngốc tử nào?"



Nha dịch trả lời: "Chính là ngốc tử Vệ gia, nói là tới tìm ca ca hắn. Hắn đứng ở cửa, không chịu rời đi."



Vẻ mặt bất đắc dĩ!



****Hết chương 59*****