Nữ Ngỗ Tác Họa Cốt
Chương 68 : Lấy đầu hai người về phục mệnh
Ngày đăng: 18:39 30/04/20
Edit & Dịch: Emily Ton.
Từ trên đường dài náo nhiệt vòng đến trên đường nhỏ an tĩnh, bước chân Kỷ Vân Thư vẫn không hề chậm lại chút nào.
Chung quanh là những ngôi nhà nhỏ, trên con đường nhỏ đó, những chiếc đèn lồng đỏ được treo ở các góc của mỗi ngôi nhà. Mặc dù con đường nhỏ này không náo nhiệt như những con đường chính, nhưng cũng có một phen tư vị khác!
Tiếp tục đi qua hai con phố nữa, sẽ đến Kỷ phủ.
Trời giá rét, Kỷ Vân Thư bước chân nhanh hơn.
Trong đêm quá mức yên tĩnh này, âm thanh của gạch ngói vỡ vụn vang lên từng đợt trên những mái ngói từ phía sau lưng, một đường kéo dài tới hai bên sườn nàng.
Bước chân Kỷ Vân Thư dần dần chậm lại, cho đến khi dừng hẳn, hai tròng mắt nhìn chung quanh, quét một vòng trên nóc những ngôi nhà nhỏ.
Dưới đêm tối, không nhìn thấy điều gì bất thường.
Nhưng, xuất phát từ trực giác nữ nhân, nàng dám khẳng định, trên nóc nhà hai bên, nhất định có người, hơn nữa không phải chỉ có một người.
Trong lòng nàng còn đang phỏng đoán, bỗng nhiên một mũi tên dài dường như xuyên tới từ trong đêm đen, đầu mũi tên nhọn lạnh lẽo cùng với một cái áo choàng lông trắng loé lên, lao về phía nàng giống như sao băng phóng tới!
Một cái chớp mắt, Kỷ Vân Thư căn bản không kịp né tránh. Hai tròng mắt đen như mực, mũi tên nhọn đang dần dần tới gần, đột nhiên phóng đại.
Những năm tháng tuyệt vời, còn chưa tận hưởng hết cuộc sống, chẳng lẽ sẽ phải chết?
Nàng cực kỳ không mong muốn!
Nhưng giờ khắc này, nàng biết, nếu không có kỳ tích, mũi tên nhọn nhất định sẽ xuyên qua da, bắn về phía trái tim nàng.
Nào biết......
Một bàn tay to ôm lấy vòng eo nàng từ phía sau, sau đó bế nàng lên, kéo người màng qua một bên. Hai tròng mắt của nàng bỗng nhiên mất dấu mũi tên nhọn đang muốn bắn về phía mình.
Mũi tên phóng tới, cũng là lúc nghìn cân treo sợi tóc, đã bị Cảnh Dung tay không tiếp được!
Một bàn tay của hắn ôm eo Kỷ Vân Thư, một bàn tay khác nắm mũi tên kia, ánh mắt dừng ở trên mũi tên, mang theo ánh sáng lạnh lẽo chưa bao giờ từng có!
Nổi giận!
Mà chung quanh, vẫn yên tĩnh đến nỗi khiến người hốt hoảng.
Kỷ Vân Thư vẫn đang thở hổn hển vì mới vừa rồi sợ hãi, Cảnh Dung đã hướng môi mình vào bên tai nàng từ phía sau, nhẹ giọng nói.
Đôi mắt Cảnh Dung như ưng cực kỳ quyết tâm, nắm chặt tay nàng.
Nói: "Bổn vương tuyệt đối sẽ không bỏ rơi ngươi. Sống cùng sống, chết cùng chết!"
Ách!
Kỷ Vân Thư hơi choáng váng, hai chân giống như mất đi trọng lượng. Nghe hắn nói như vậy, nàng cảm động đến nỗi rối tinh rối mù, đối với nguy cơ tràn ngập phía sau, dường như đã bay đi theo gió lạnh.
Ngay cả Kỷ Bùi, cũng chưa bao giờ nói với nàng như thế!
Bọn họ chạy xa khoảng 20m, nhưng cuối cùng hai người vẫn bị đám hắc y nhân xông tới.
Cảnh Dung bảo vệ nàng ở sau người, nghiêng mắt hỏi nàng: "Kỷ tiên sinh, ngươi sợ sao?"
"Sợ."
Nàng không cần nói dối, cho dù đã quen nhìn người chết, nhưng phải trở thành một trong những khối thi thể kia, nàng thật sự rất sợ.
Vạn nhất Huyện thái gia có cọng dây thần kinh nào không đúng, tìm Ngỗ tác tới mổ bụng nàng, vậy chẳng phải là càng thêm đau khổ?
Rõ ràng chung quanh nguy cơ bốn phía, nhưng một câu trả lời "sợ" của nàng khiến Cảnh Dung nở nụ cười.
Hắn nói: "Yên tâm đi, ngay cả khi ngươi xuống điện Diêm Vương, bổn vương cũng sẽ làm bạn cùng ngươi. Ngươi muốn ngắm hoa cũng được, uống rượu cũng thế, bổn vương chắc chắn phụng bồi."
Ai ai ai, ngươi suy nghĩ quá nhiều. Người đã chết, dưới điện Diêm Vương, chỉ mặc quần áo trắng, đi đến cầu Nại Hà, uống canh Mạnh bà, một khi nhắm mắt, lập tức chuyển thế đầu thai.
Còn ngắm hoa? Còn uống rượu?
Thật là ảo tưởng!
Kỷ Vân Thư đứng ở phía sau hắn, một bàn tay đã bị Cảnh Dung nắm chặt, một bàn tay kia lôi kéo tay áo rộng của hắn.
Nàng hít vào chóp mũi một luồng khí lạnh, nói: "Ta không cần ngắm hoa, ta cũng không cần uống rượu. Nếu như ta thật sự chết rồi, hy vọng Loan Nhi có thể đốt cho ta một bộ quần áo sạch sẽ, tốt nhất còn có thêm một đôi giày. Còn có, nhất định phải đốt cả hộp gỗ đàn hương cho ta, bởi vì đồ vật bên trong đều là bảo bối của ta. Không cần đốt ngân phiếu (tiền giấy) cho ta, bởi vì ta lo lắng dưới địa phủ quá ẩm ướt, những tờ ngân phiếu đó sẽ bị hỏng. Tốt nhất nên đốt một rương vàng bạc hoặc là bảo vật. Đúng rồi, còn có......"
Cảnh Dung lần đầu mới biết, thì ra, Kỷ Vân Thư vẫn nói rất nhiều.
Nàng lo độc thoại với mình, vành mắt chuyển sang đỏ bừng.
Tuy nhiên, Cảnh Dung lại nhíu mày hỏi nàng: "Loan Nhi là ai?"