Nữ Ngỗ Tác Họa Cốt

Chương 69 : Chỉ đả thương, không giết

Ngày đăng: 18:39 30/04/20


"Loan Nhi là ai?"



Đây không phải là vấn đề a!



Kỷ Vân Thư nhấp môi, nhìn hắc y nhân chung quanh, nói: "Loan Nhi là người thân yêu của ta, nếu như ta chết rồi, nàng chắc chắn sẽ đi theo ta."



Thân yêu?



Sắc mặt Cảnh Dung trầm xuống.



Hắc y nhân xung quanh nhìn thấy hai người tán gẫu vui vẻ, tên cầm đầu mang vẻ mặt hung ác, giơ kiếm và tiến lên hai bước.



"Chủ tử nói, bất cứ ai có thể lấy được thủ cấp hai người, sẽ có thưởng lớn."



"Giết!"



Hắc y nhân bắt đầu vây sát, các cặp mắt đỏ ngầu hung dữ. Hai cái đầu người, bọn họ nhất định phải có được.



Khi những hắc y nhân đó tới gần, Cảnh Dung kéo Kỷ Vân Thư quay một vòng ra phía sau, sau đó dùng trường kiếm trong tay mình, dẫn dắt kiếm phong của hắc y nhân vào một khối, thành hình một "nụ hoa".



Ngay khi Cảnh Dung đang muốn đẩy thanh kiếm ra, Kỷ Vân Thư đã lấy một cái túi thêu hoa ở bên hông xuống.



"Nhắm mắt lại." Nàng lập tức nói với Cảnh Dung.



Cảnh Dung tuy không hiểu vì sao, nhưng vẫn nhắm hai mắt lại.



Ngay sau đó, Kỷ Vân Thư rải phấn trắng từ trong túi ra ngoài.



Khi hai mắt của Hắc y nhân đụng phải những bột phấn đó, lập tức cay đến nỗi đau nhức, thả hết kiếm trong tay, che hai mắt lại và thối lui ra sau, thậm chí có mấy người còn lăn lộn trên mặt đất.



Một loạt âm thanh kêu la thảm thiết!



Ngay khi Cảnh Dung mở to mắt ra, liền nhìn thấy một thảm cảnh như vậy.



Kỷ Vân Thư ngay lập tức kéo ống tay áo hắn.



"Nhanh chóng đi thôi, vật kia sẽ có tác dụng một lúc nữa, nhưng ta không biết nó có thể kéo dài bao lâu."



Cảnh Dung gật đầu, nắm lấy tay nàng, nhanh chóng rời đi.



Sau khi vòng qua hai con phố, xác định những người hắc y nhân đó sẽ không tiếp tục đuổi theo, hai người mới dừng lại.



Kỷ Vân Thư thở hổn hển, quay đầu lại kiểm tra vài lần, lúc này mới cảm thấy yên tâm.




......Edit & Dịch: Emily Ton.....



Trở lại Kỷ gia, tâm tư Kỷ Vân Thư vẫn còn trong trạng thái kinh ngạc.



Sống cùng sống, chết cùng chết!



Sáu chữ này, không ngừng quanh quẩn ở trong đầu nàng.



Vào trong phòng ngồi xuống, thật lâu nàng cũng không thể phục hồi lại tinh thần.



Tuy nhiên, khi Loan Nhi nhìn đến nàng, lại trở nên khiếp sợ.



Trên quần áo Kỷ Vân Thư, có vết máu, còn có bột phấn màu trắng.



"Tiểu thư, có chuyện gì xảy ra với ngài vậy? Đã bị thương ở đâu hay sao? Hay là miệng vết thương sau lưng lại nứt ra rồi? Ngài không cần dọa nô tỳ, để nô tỳ nhìn xem."



Trong khi nói, Loan Nhi tiếp cận gần nàng, muốn xem xét tình huống của nàng.



Kỷ Vân Thư lạnh lùng nhìn nàng một cái, chỉ nói: "Ta không có việc gì, máu này bị dính từ trên thi thể ở nha môn."



"Thật vậy sao?" Loan Nhi lau nước mắt.



"Ta lừa ngươi làm gì? Hiện tại ngươi nhanh chóng chuẩn bị nước đưa vào để ta tắm rửa đi."



Loan Nhi gật đầu, kéo kéo mũi mình, sau đó vội vàng chạy ra ngoài múc nước.



Đêm đó, Kỷ Vân Thư không thể nào ngủ yên, trằn trọc ở trên giường hồi lâu, thở dài từng tiếng.



Nghĩ đến sự tình mình bị thích khách đuổi giết, lại nghĩ đến những lời nói kia của Cảnh Dung.



Khuấy động cảm xúc của nàng, không thể nào bình tĩnh được.



Mãi cho tới khi bình minh, nàng rời khỏi giường với hốc mắt thâm quầng, gấp gọn chăn màn, ăn chút điểm tâm, sau đó vội vội vàng vàng đi tới nha môn.



Vừa đến nha môn, nàng đã nói với Huyện thái gia: "Lưu đại nhân, ta sẽ đi kiểm nghiệm lại đống xương trắng kia, nhưng ta cũng cần ngài giúp ta tra một người."



Huyện thái gia hỏi: "Ai?"



"Chính là đệ đệ Giang phu nhân, tra càng tỉ mỉ kỹ càng càng tốt."



"Được, bản quan sẽ lập tức phái người điều tra."