Nữ Ngỗ Tác Họa Cốt

Chương 81 : Trong thuyền nhỏ

Ngày đăng: 18:39 30/04/20


Edit: Emily Ton.



Lúc này con thuyền đã lắc lư đi về hướng giữa sông, thẳng một đường, đi về phía thôn Triệu gia!



Trong thuyền, Kỷ Vân Thư nhìn Cảnh Dung, mang theo một tia nghi hoặc.



Trong khi Cảnh Dung dường như muốn nàng hồi hộp, câu môi cười, hai mắt nham hiểm hung ác mang theo nụ cười ngả ngớn nghiền ngẫm, nhưng khi dừng ở trong ánh mắt Kỷ Vân Thư, lại trở thành một hán tử mạnh mẽ tràn đầy dịu dàng.



Giống như một ngọn lửa, từng chút một từng chút một chút lan tràn toàn thân Kỷ Vân Thư!



Bị ánh mắt hắn nhìn như thế, nàng có chút không được tự nhiên, theo bản năng di chuyển ánh mắt.



"Vương gia có thể đoán ra được ta muốn hỏi gì, cần gì phải thừa nước đục thả câu với ta?"



"Kỷ tiên sinh, xem ra ngươi thật sự thực không hề sợ chết."



"Điều này có liên quan gì tới việc Vương gia biết ta ở đây, hơn nữa còn biết ta muốn đi tới thôn Triệu gia?"



"Đương nhiên là có." Cảnh Dung trả lời đầy tự tin, ánh mắt sáng lên: "Đêm đó chúng ta bị hắc y nhân đuổi giết, nếu bọn họ có quyết tâm muốn giết, sao bọn họ có thể dễ dàng bỏ qua như vậy? Bổn vương đã sắp xếp ám vệ bên người, hơn nữa bổn vương cũng có thể tự bảo vệ được mình, nhưng Kỷ tiên sinh, ngươi lại lẻ loi một mình."



Ý ngoài lời, chính là lo lắng hắc y nhân sẽ xuống tay lần nữa với nàng!



Kỷ Vân Thư nhăn mặt: "Nếu như tiểu nhân đoán không lầm, Vương gia, hẳn là ngài đã âm thầm phái người theo dõi ta, đúng không?."



"Không phải theo dõi, là bảo vệ."



Giọng nói của hắn rất thâm trầm, cực kỳ nghiêm túc.



Trên đường từ nha môn trở lại Kỷ gia, Kỷ Vân Thư từng phát hiện có người đã đi theo nàng, quả nhiên, đúng là người của Cảnh Dung.



"Đa tạ dụng tâm của Vương gia." Nàng nói.



Cảnh Dung lại mang theo một chút cảm giác tự trách: "Nếu không phải bởi vì bổn vương, ngươi cũng sẽ không bị liên lụy tới. Bảo vệ ngươi, là điều bổn vương nên làm."



"Nhưng cho dù như thế, Vương gia cũng không cần cùng đi tới thôn Triệu gia với ta."



"Để phòng ngừa vạn nhất, không thể không đề phòng. Thứ nhất, ngươi không biết võ công, thứ hai không biết cách chạy trốn, vạn nhất thật sự gặp phải đám hắc y nhân muốn lấy mạng ngày ấy, quãng đời còn lại của bổn vương, đều sẽ phải mắc nợ ngươi."



Những lời nói này, khiến cho Kỷ Vân Thư luôn cảm thấy có chỗ nào đó không thích hợp lắm, lông mi rũ xuống, không hề đáp lại.



Cảnh Dung hỏi tiếp một câu: "Tuy nhiên, ngươi đi tới thôn Triệu gia làm gì? Trời mưa to như vậy, còn vội vã như thế."



Kỷ Vân Thư đáp: "Trên quần áo của Giang lão gia, ta phát hiện ra một cái yếm của tiểu hài tử."



Yếm?
Mặc dù không có sự thuần khiết dịu dàng và an tĩnh của Vệ Dịch.



Cũng không có ánh mắt hiền lành nhạy cảm của Kỷ Bùi.



Nhưng, khuôn mặt của Cảnh Dung, lại tuấn mỹ giống như được trời cao điêu khắc, tản ra một loại uy nghiêm. Trên khuôn mặt tà ác, lúc này đang ngậm một nụ cười sâu thẳm.



Nam tử như vậy, khiến người có cảm giác rất an toàn!



Kỷ Vân Thư lập tức tránh khỏi ánh mắt hắn, bàn tay không bị giam cầm chống ở trước ngực hắn, dùng sức, đẩy thân mình ra từ trong lòng ngực hắn.



"Đa tạ Vương gia, con thuyền rung lắc, tiểu nhân không thể ổn định."



"Vậy ngươi cứ an vị ở bên người bổn vương, bổn vương đỡ ngươi."



"......"



Không đợi Kỷ Vân Thư từ chối, hắn đã kéo nàng ngồi xuống bên người mình, cánh tay bị hắn kéo, hoàn toàn không có ý buông ra.



Kỷ Vân Thư vặn vẹo cổ tay, không dám nhìn Cảnh Dung bên cạnh, chỉ nói: "Tiểu nhân không sao, còn thỉnh Vương gia buông tay."



"Không buông."



"Vương......"



"Nếu ngươi ngã chết ở trong thuyền, bổn vương còn phải giúp ngươi nhặt xác, quá phiền toái."



"......"



Không còn lời gì để nói!



Cuối cùng, nàng đành phải thỏa hiệp!



Bên ngoài, người chèo thuyền vẫn đang chèo thuyền, nhìn về phía bên trong, mang theo tiếng ồn ào.



"Hai vị công tử không có việc gì chứ? Ngồi chắc chắn một chút, qua một số sóng lớn phía trước sẽ ổn. Mặc dù thôn Triệu gia không xa, nhưng bởi vì hôm nay mưa to, mặt nước không được yên, các ngươi......"



Người chèo thuyền lải nhải nói to ở bên ngoài, mưa to cũng dần dần át đi giọng nói của hắn.



Sau thời gian khoảng một nén nhang, rốt cuộc đã đi tới cổng thôn Triệu gia.



Cũng may an toàn tới nơi!



Cảnh Dung đỡ Kỷ Vân Thư xuống thuyền, lúc này mới buông lỏng cánh tay nàng ra.