Nữ Ngỗ Tác Họa Cốt
Chương 82 : Ngọc Tẩu
Ngày đăng: 18:39 30/04/20
Đúng như lời Cảnh Dung đã hói, hắn lại đưa cho nhà đò thêm một thỏi bạc.
Cầm bạc, nhà đò tươi cười như hoa, liên tục cúi đầu và nói "Các ngươi đi thong thả".
Trên đường tiến vào thôn Triệu gia, bởi vì trời mưa to, trong thôn không có người nào, thỉnh thoảng có mấy người, nhưng trên chân giống như có gió, không ngừng chạy như điên.
Mặc dù Cảnh Dung và Kỷ Vân Thư đều có bung dù, nhưng quần áo và giày vẫn bị ướt choẹt, sự lạnh lẽo lan tràn từ lòng bàn chân tới toàn thân. Thực sự rất lạnh!
Cuối cùng hai người dừng lại ở trước một ngôi nhà tranh cũ nát.
Kỷ Vân Thư gõ gõ cửa, thật lâu sau, cánh cửa gỗ cũ nát mới "kẽo kẹt" một tiếng, được người kéo ra.
Một lão phụ đầu tóc hoa râm, còng lưng dò đầu ra, nhìn nhìn Kỷ Vân Thư và Cảnh Dung.
"Các ngươi là ai?"
"Lão nhân gia, quấy rầy. Chúng ta muốn hỏi một chút, có thể tìm Ngọc Tẩu ở đâu?"
"Ngươi muốn nói tới A Ngọc sao?" Lão nhân gia nâng tay lên, chỉ về một hướng: "Ngươi đi theo hướng này, sau đó vòng tới một rừng cây, sẽ nhìn thấy một căn nhà gỗ, A Ngọc sống ở nơi đó."
Sống ở trong rừng cây?
Sau khi biết được địa điểm, Kỷ Vân Thư gật đầu cảm tạ: "Cảm ơn lão nhân gia."
Lão phụ hiền từ nhìn nàng, cười cười: "Hai ngươi là người bên ngoài tới đúng không? Là thân thích của A Ngọc sao?"
"Có thể xem như thế."
Kỷ Vân Thư không hề đỏ mặt khi nói dối.
Lão phụ gật gật đầu, lại thở dài một tiếng: "A Ngọc cũng thật đáng thương, trượng phu chết sớm, những ngày trôi qua của nàng cũng không tốt lắm. Mấy năm qua thật sự rất khó khăn. Nếu các ngươi là thân thích, có thể giúp đỡ một chút, vẫn nên giúp đỡ một chút."
Lòng tốt của lão phụ cùng với những lời nói ấy, đã để lại cho người rất nhiều cảm xúc.
Kỷ Vân Thư đồng ý, sau khi lấy ra một ít bạc vụn từ trên người đưa cho lão phụ, lúc này mới rời đi.
Toàn bộ hành trình, Cảnh Dung không hề nói chuyện, ngoan ngoãn sắm vai một kẻ "tùy tùng".
Hai thân hình sánh vai đi ở trong mưa, một cao một thấp, tạo nên một khung cảnh đẹp giống như tranh vẽ dưới chiếc dù bằng giấy.
Cảnh Dung xoay chuyển ánh mắt, hỏi lại một câu không cần suy nghĩ.
"Không phải ngươi về đưa tang cho cha ngươi sao?"
"......"
Có thể bởi vì giọng nói nhẹ nhàng lôi cuốn của Kỷ Vân Thư, hơn nữa tướng mạo thanh tú, vì thế nữ nhân kia cũng thoáng buông xuống một tâm đề phòng.
Sau khi đánh giá hai người một phen, lúc này mới kéo cánh cửa đang khép hờ ra.
"Vào đi." Nữ nhân xoay người đi vào.
Kỷ Vân Thư và Cảnh Dung thoáng nhìn qua lẫn nhau, đi theo vào phòng.
Phòng trong, mặc dù tối tăm nhỏ hẹp, nhưng, thực sự rất sạch sẽ!
Bàn ghế được xếp đặt rất gọn gàng, chung quanh đều là những dụng cụ và đồ dùng của gia đình người bình thường. Mặc dù đã bị hư hỏng, nhưng phía trên đều được dùng vải bố sạch sẽ phủ lên, không hề cảm thấy dơ bẩn.
Bên trong, còn có một gian phòng nhỏ, được che lại bởi một bức màn vải bố, không thể nhìn thấy bên trong.
Hai người ngồi xuống ở bên cạnh bàn, Cảnh Dung ngồi ngay ngắn thẳng lưng, trên mặt hắn, thật ra không thấy có ý ghét bỏ.
Xem ra tôn Phật này, cũng không phải là kẻ được nuông chiều từ bé!
Nữ nhân bưng hai chén nước tới, nói: "Hai công tử hãy chậm rãi uống nước, nếu không đủ, ta sẽ thêm một ít cho các ngươi."
"Cảm ơn đại nương." Cảnh Dung rất khách khí.
Hắn bưng chén sứ lên, uống sạch một hơi!
Xem ra hắn thật sự khát!
"Đại nương, chỉ có một mình ngài sống sống ở đây thôi sao?" Kỷ Vân Thư thử hỏi.
"Đúng vậy, chỉ có một mình ta."
Không phải còn có một nữ nhi nữa sao?
Kỷ Vân Thư nghi hoặc trong lòng: "Ngài đã ở đây bao lâu?"
"Đã nhiều năm." Nữ nhân vẫn nói với giọng điệu bình thường, nghe không ra manh mối gì.
"Không biết nên gọi đại nương là gì?" Kỷ Vân Thư hỏi tiếp.
Nữ nhân bỗng chốc nâng hai mắt lên, nhìn thoáng qua Kỷ Vân Thư, nhưng vội vàng tránh đi ánh mắt nàng, nói: "Tất cả mọi người đều gọi ta là Ngọc Tẩu."
Không tìm lầm người!
Tuy nhiên, nữ nhi của nàng hiện giờ chắc hẳn đã được 8 tuổi, ở đâu?