Nữ Ngỗ Tác Họa Cốt

Chương 83 : A Ngữ

Ngày đăng: 18:39 30/04/20


Ngay khi Kỷ Vân Thư vẫn đang băn khoăn kỳ quái, phòng trong đột nhiên truyền đến âm thanh đồ vật rơi xuống đất.



Âm thanh này, đúng là được truyền ra từ gian phòng đã bị che khuất bởi tấm mành vải bố.



Chỉ thấy thân mình Ngọc Tẩu hơi run lên, ánh mắt kinh hoảng nhìn về phía căn phòng kia.



"Bên trong có gì không?" Cảnh Dung hỏi.



Ngọc Tẩu nhanh chóng giải thích: "Không có gì, khả năng...... có thể là có vật gì đã bị rớt xuống."



Nhưng, lời này vừa mới nói xong......



"A!"



Bên trong truyền đến một tiếng thét chói tai!



Tiếng nữ tử thét lên chói tai!



Sau một khắc, Ngọc Tẩu nhanh chân trực tiếp chạy vội vào phòng.



Kỷ Vân Thư sau lưng đuổi kịp!



Trong trong căn phòng nhỏ hẹp, duỗi tay không nhìn thấy năm ngón, xông vào mũi, còn có một mùi ẩm ướt, hôi thối, thậm chí còn mang theo một mùi tanh tưởi!



"A!"



Trong không gian đen tối, lại một tiếng thét vang lên.



Đột nhiên, Cảnh Dung cầm chiếc đèn dầu bên ngoài tiến vào.



Ánh sáng chậm rãi chiếu sáng gian nhà ở này, những gì Kỷ Vân Thư và Cảnh Dung nhìn thấy cũng khiến bọn họ kinh ngạc không thôi.



Trong phòng, ánh vào mi mắt đầu tiên, là quần áo hỗn độn đầy đất, cùng với một số chai lọ vại bình vỡ nát. Trên mặt đất, còn có một số vật màu đen do bị phủ bởi bùn đất, cực kỳ ghê tởm.



Theo ánh sáng dần dần tiến vào trong, lúc này mới nhìn thấy rõ Ngọc Tẩu.



Nàng đang ngồi ở trên giường, hai tay dùng sức ôm một đứa trẻ nhỏ.



Đứa trẻ cuộn tròn như quả bóng, tóc rối tung xoã xuống, che khuất khuôn mặt nhỏ tinh xảo. Thân mình nhỏ xinh nép mình ở trong lòng ngực Ngọc Tẩu, không ngừng run rẩy, trong miệng lẩm bẩm gì đó.



Nhưng khiến người kinh hãi, chính là chỗ xích sắt và gông cùm ở trên hai tay và hai chân nhỏ!



"A Ngữ đừng sợ, nương ở đây, nương ở đây......"



Ngọc Tẩu ôm A Ngữ, cố gắng an ủi, nhưng bản thân nàng cũng đang nghẹn ngào.




Kỷ Vân Thư đưa đèn dầu trong tay cho nàng, ngồi xuống bên người A Ngữ.



Ý thức được bên người có thêm một người xa lạ, A Ngữ đột nhiên rụt về phía sau, xích sắt trên tay chân cũng truyền ra một loạt âm thanh hỗn loạn.



"Ngươi gọi là A Ngữ? Tên thật sự rất dễ nghe!" Kỷ Vân Thư nói giọng rất nhẹ.



A Ngữ ôm đầu gối mình, dán lưng về phía bức tường phía sau, dùng sức di chuyển tránh khỏi Kỷ Vân Thư.



"Ngươi đừng sợ, ta sẽ không gây thương tổn cho ngươi."



Ngón tay mảnh khảnh của Kỷ Vân Thư vươn ra khỏi ống tay áo, chậm rãi duỗi về phía A Ngữ, chạm lên đầu tóc mềm mại của nàng.



Cả người A Ngữ co rụt lại!



Ngón tay Kỷ Vân Thư từng chút một từng chút một đẩy tóc nàng ra, dưới ánh sáng mờ nhạt, rốt cuộc cũng hiện ra khuôn mặt nhỏ.



Gương mặt gầy ốm có vẻ có chút thô ráp, nhưng ngũ quan lại thập phần tinh xảo. Mũi thẳng đứng no đủ, đôi môi hình con bướm, còn có cặp lông mi đẹp ẩn ở phía dưới mắt.



Không thể không nói, đây là một cô nương rất đẹp!



Hai con mắt cũng ngay một khắc những sợi tóc được vén lên kia, A Ngữ nhìn thấy được Kỷ Vân Thư.



"A —"



Cùng với tiếng thét chói tai, trong ánh mắt A Ngữ tràn ngập sợ hãi, hai tay dùng sức nắm lấy quần áo trên người!



Ngọc Tẩu lập tức lao tới, dùng sức ôm nữ nhi mình: "Nương ở đây, đừng sợ. A Ngữ, đừng sợ."



Kỷ Vân Thư đối diện với cặp mắt cực kỳ sợ hãi kia của A Ngữ, ngay lúc đó, nàng cũng đã hiểu rõ.



Cho dù không cần cởi quần A Ngữ kiểm tra, thật ra nàng đã có đáp án mà nàng muốn biết.



Không cần phải tra xét nhiều thêm nữa!



Kỷ Vân Thư yên lặng đứng dậy, rời khỏi gian phòng hỗn độn và tanh tưởi này.



Vừa đi ra bên ngoài, Cảnh Dung đã bước tới.



Không chờ hắn hỏi, Kỷ Vân Thư đã nói: "Vương gia, chúng ta cần phải đi."



Không hề giải thích gì thêm, nàng đã đi ra ngoài, cầm ô, đang chuẩn bị rời đi.



Đột nhiên, tầm mắt nàng dừng ở gian phòng bên ngoài: một con dao nhỏ đã bị rỉ, được treo trên tường chỗ cửa!