Nữ Ngỗ Tác Họa Cốt
Chương 84 : Che chung dù
Ngày đăng: 18:39 30/04/20
Edit: Emily Ton.
Có lẽ xuất phát từ trực giác của nữ nhân, Kỷ Vân Thư đi qua.
Khi nhìn thấy con dao đã rỉ sắt được dính ở trên tường cạnh cửa, đều bị những đốm rỉ sét bám quanh!
Ngay cả trên lưỡi dao rõ ràng cũng có dấu vết biến dạng, sứt mẻ lỗ chỗ, giống như cái bánh răng!
Cảnh Dung đi đến phía sau nàng, hỏi: "Con dao này rất kỳ lạ hay sao?"
"Ân!" Nàng gật đầu đáp lại.
Ngay sau đó, nàng rút một chiếc khăn tay từ bên hông, nắm ở trên tay, sau đó cầm con dao nhỏ xuống, thật cẩn thận quấn lại, bỏ vào trong ống tay áo.
Nữ nhân này, ngay cả con dao đã rỉ của nông phụ cũng muốn ăn trộm!
Cảnh Dung nghĩ thầm!
"Đã khá muộn rồi, chúng ta vẫn nên đi tới bến thuyền đi, nếu muộn hơn chút nữa, cho dù Vương gia nhiều bạc, chỉ sợ nhà đò cũng không dám nhận."
Nói xong, nàng cầm ô, chống lại gió to, quay lại theo con đường cũ.
Cảnh Dung đi theo phía sau nàng, nhìn bộ dáng đi đường của nàng rất cẩn thận, bàn chân đã trơn trượt vài lần, khiến thân mình xiêu xiêu vẹo vẹo. Trong khi hai tay hắn vốn nên cuộn ở trong ống tay áo ấm áp, lại ngầm hơi nâng lên, đỡ ở bên cạnh người Kỷ Vân Thư, để tránh lỡ nàng không cẩn thận sẽ bị té ngã.
Ra khỏi những tàn tích hoang vu kia, hai người đều bước chân nhanh hơn, đi tới bến thuyền của thôn Triệu gia.
Mặt sông dậy sóng, không thể nhìn thấy gì, đừng nói là thuyền, ngay cả một vật trôi nổi bên trên cũng đều không có.
"Trời sẽ nhanh chóng tối đen, hôm nay chắc sẽ không có thuyền."
Cảnh Dung dường như không có một chút lo lắng, trong giọng nói, còn mang theo một chút mừng thầm.
"Sớm biết thế này, lúc trước nên bảo nhà đò chờ một chút." Kỷ Vân Thư nhẹ giọng thì thầm.
"Hôm nay, chúng ta không thể đi được."
"Vương gia có biện pháp khác hay sao?"
"Có thì có!" Cảnh Dung nhướng mày.
Kỷ Vân Thư lập tức hỏi: "Biện pháp gì?"
Ngón tay Cảnh Dung chỉ về phía một ngọn núi sau lưng, nói: "Vòng theo đường núi!"
Ngươi đang đùa ta sao?!
"Đường núi phải đi mất một ngày, không bằng ở lại đây chờ thuyền." Kỷ Vân Thư nói.
Khóe miệng Cảnh Dung kín đáo hiện lên một nụ cười, nhưng lại làm ra dáng buồn rầu, nhíu mày: "Chỉ sợ đêm nay sẽ không có thuyền. Ta và ngươi chắc phải lưu lại đây. Tuy nhiên, các nhà trong thôn Triệu gia đều rất bần hàn, phòng vừa nhỏ vừa đơn sơ, chỉ sợ không chứa nổi hai người chúng ta, nhưng......"
Kỷ Vân Thư thấy hắn "ngoan ngoãn" như vậy, trái tim thấp thỏm, lúc này mới thoáng buông xuống.
Nhưng nàng vẫn mang theo một chút cảnh giác, chậm rãi cởi bỏ đai lưng, cởi bỏ áo ngoài, treo ở trên giá, cũng ngồi xổm xuống ở trên đống rơm rạ, cởi luôn đôi giày vải thô, ném qua một bên.
Hiện tại hai người, ngồi phân biệt ở hai bên cái giá, cảm nhận sự ấm áp thoải mái từ đống lửa phía trước, cùng với một cái mái trên đầu bảo vệ khỏi trận mưa như trút nước.
Bên ngoài, bầu trời đã tối, mưa to gió lớn vẫn không ngừng nghỉ.
Bên trong, càng thêm ấm áp!
"Kỷ tiên sinh." Cảnh Dung đột nhiên gọi nàng một tiếng.
"Ân?"
"Ngươi đã từng...... tới kinh thành chưa?"
Khi Cảnh Dung nói chuyện, đã nhặt một cây gậy trúc nhỏ, chọc trên ngọn lửa trước mặt.
Kỷ Vân Thư nghiêng mắt nhìn lại, chỉ nhìn thấy một bàn tay vươn ra từ sau cái giá, cầm cây gậy trúc, làm cho ngọn lửa nổ lên "tách tách", các tia lửa văng ra.
Cực kỳ đẹp mắt!
Một bàn tay nàng ôm đầu gối cuộn tròn mình lại, một cánh tay khác, cũng nhặt lên một cây gậy trúc nhỏ, vừa bắt chước chọc về phía ngọn lửa.
Vừa trả lời Cảnh Dung: "Chưa từng tới."
"Vậy ngươi có muốn đi không?"
"Chất lượng không khí có đạt tiêu chuẩn hay không?"
"Ân?"
"Ta đang nói tới khói bụi."
"Khói bụi?" Cảnh Dung nhướng cao lông mày, động tác chọc ngọn lửa trên tay đột nhiên dừng lại!
Kỷ Vân Thư cười cười, nói: "Không có gì!"
Những điều mà trong đầu Kỷ Vân Thư đang nghĩ tới, chính là Bắc Kinh thời hiện đại!
Ngược lại, Cảnh Dung bị bối rối bởi những câu hỏi của nàng, thật sự muốn dời cái giá ngăn cách hai đi, hỏi nàng rõ hơn một chút.
Chất lượng không khí là gì?
Khói bụi là gì?
Hắn lắc đầu, đành phải nói sang chuyện khác: "Nếu như bổn vương muốn ngươi theo ta hồi kinh, ngươi có bằng lòng hay không?"