Nữ Ngỗ Tác Họa Cốt
Chương 85 : Chim hoàng yến nho nhỏ
Ngày đăng: 18:39 30/04/20
"Nếu như bổn vương muốn ngươi theo ta hồi kinh, ngươi có bằng lòng hay không?"
"Không muốn." Nàng gần như buột miệng thốt ra, không mang theo một chút do dự.
Cảnh Dung hỏi: "Vì sao?"
Vì sao?
Ánh mắt Kỷ Vân Thư lập tức chìm xuống, nắm chặt gậy trúc, chọc ngọn lửa bùng lên càng ngày càng lớn.
Một hồi lâu sau, nàng mới thốt ra mấy chữ từ trong miệng: "Ta không thể rời đi."
Có đôi khi, Cảnh Dung thật sự không hiểu rõ Kỷ Vân Thư nói gì, đôi khi thâm ảo, nhưng đôi khi lại đơn giản đến nỗi khiến người khó hiểu!
Tính tình đơn giản vô vị, cũng ngăn cản người không thể hiểu nàng!
Cảnh Dung suy nghĩ một lúc, cuối cùng, không hỏi thêm gì nữa.
Trong khi đó, tâm tư Kỷ Vân Thư chìm xuống, đôi mắt hơi rũ hết sức, gậy trúc nhỏ trong tay trong lúc vô tình đã bị ngọn lửa trên cọc gỗ bén lửa cháy mất, tia lửa nổ tung giống như pháo, bắn tới trên mu bàn tay của nàng.
"A —"
Đau đến nỗi nàng nhỏ giọng kêu lên.
Gậy trúc nhỏ rơi xuống, nàng che tay mình lại để giảm cảm giác đau đớn.
Cũng ngay khoảnh khắc nàng kêu lên một tiếng, Cảnh Dung đã đứng dậy, đột nhiên vạch quần áo treo trên giá giữa hai người ra, cực kỳ khẩn trương đi về phía Kỷ Vân Thư, ngồi xổm người xuống, kéo bàn tay nàng đã bị tia lửa bắn đến tới trước mặt mình.
Trên mu bàn tay, đã bị nổi lên vài chấm đỏ.
Cảnh Dung vừa cẩn thận thổi thổi, vừa nói: "Sao ngươi không cẩn thận như vậy?"
Sau một khắc, Kỷ Vân Thư lập tức rút tay về, hai mắt kinh ngạc.
Hiện tại, bọn họ đều chỉ đang mặc áo trong!
Kỷ Vân Thư đang ôm cánh tay của mình, bỗng nhiên vội vàng ngồi dậy từ trên mặt đất, lập tức duỗi tay kéo quần áo treo ở trên giá.
Nhưng không ngờ, lúc nàng vội vàng đứng dậy, viên ngọc trai giữ búi tóc ở trên đầu đột nhiên long ra, hơn nữa hành động đứng dậy của nàng quá mạnh và rất đột ngột.
Búi tóc trên cao mở ra, chậm rãi rơi xuống. Tóc dài đen như mực, giống như thác nước chảy xuống từ trên ngọn núi cao, cùng với một trận gió nhẹ, rối tung xoã xuống, đáp về chỗ vòng eo vốn mảnh khảnh của nàng!
Giờ phút này, Kỷ Vân Thư đã lấy được quần áo của mình, che ở chỗ ngực, lúc này mới trở tay ôm đầu, nén lại mái tóc đã rối tung của mình.
Nàng hết sức cuống quít, ngoái đầu nhìn lại, nhanh nhẹn vuốt nhẹ những sợi tóc dính trên má đã hơi ửng đỏ. Trên gương mặt tinh xảo hồng hào, tạo nên một ấn tượng sâu sắc không chân thật!
Cũng trong lúc đó, ánh mắt của nàng, đã đối diện với cặp mắt si ngốc của Cảnh Dung.
Cảnh Dung vẫn đờ đẫn nhìn nàng. Giờ phút này trên bàn tay mở ra, chính là viên ngọc trai bị bung ra từ trên búi tóc nàng!
Nàng gật gật đầu.
Cảnh Dung đưa bánh bao cho nàng: "Nhanh ăn trong khi nó còn nóng."
Kỷ Vân Thư đưa quần áo lại cho Cảnh Dung, vừa tiếp nhận mấy cái bánh báo, vừa liếc mắt quét trên người Cảnh Dung một cái, kỳ quái hỏi: "Vương gia, không phải ngài cứ như vậy mà đi ra ngoài, đúng không?"
Tại thời điểm này, Cảnh Dung chỉ ăn mặc áo trong, mặc dù có đi đôi giày và không lộ ra thân thể, nhưng vẫn có chút không thích hợp.
"Đúng vậy, dù sao cũng không ai nhìn tới." Hắn hết sức gật đầu, mặc lại quần áo.
"Không ai nhìn tới?" Kỷ Vân Thư buồn bực: "Vậy bánh bao này từ đâu ra?"
"Thuận tay thuận tay."
Thật xấu hổ!
Trộm chính là trộm!
Điều này khiến Kỷ Vân Thư đạt thêm hiểu biết mới về tôn Phật này.
Hắn ăn trộm đâu ra? Rõ ràng đã để lại một thỏi bạc, đổi lấy chúng.
Ăn một cái màn thầu, dọn dẹp một chút, hai người lập tức rời khỏi ngôi miếu, đi tới bến thuyền.
Bởi vì gió êm sóng lặng, trên bến thuyền, có nhiều con thuyền neo đậu hơn. Hai người lên thuyền, nhanh chóng quay lại thành.
Cảnh Dung không yên tâm, muốn đưa nàng trở về.
"Không được, ta sẽ đi tới nha môn."
"Lúc này?" Cảnh Dung không hiểu.
Kỷ Vân Thư gật gật đầu, vừa đi về phía nha môn, vừa giải thích: "Nếu như không có gì bất ngờ xảy ra, vụ án âm dương thi, hôm nay chắc hẳn có thể phá."
"Ngươi kết luận như vậy?" Cảnh Dung đi theo phía sau nàng.
"Chờ sau khi ta làm một thực nghiệm nho nhỏ, chắc hẳn có thể biết được, nhưng......" Nàng dừng bước chân lại, nghiêm túc nhìn Cảnh Dung: "Còn thỉnh Vương gia, đừng để lộ thân phận nữ tử của ta ra ngoài, tránh đi những phiền toái không cần thiết."
Hắn nhẹ nhàng cười, nói: "Thật ra, bổn vương cũng nhìn ngươi mặc một thân nam trang quen rồi."
"......"
Bất đắc dĩ, nàng đành phải bước đi về phía trước nhanh hơn.
Trong khi Cảnh Dung cười cười, cũng đi theo nàng.
Bọn họ vừa mới tới nha môn, Huyện thái gia đã nhìn thấy hai người cùng tiến đến, thoáng có chút kinh ngạc.