Nữ Ngỗ Tác Họa Cốt

Chương 86 : Đáp án

Ngày đăng: 18:39 30/04/20


Edit: Emily Ton.



Sau một hồi sửng sốt, Huyện thái gia tiến lên hành lễ với Cảnh Dung: "Hạ quan tham kiến Vương gia, không biết Vương gia vì sao lúc này......"



Hắn giơ tay ngắt lời: "Không cần bận tâm tới bổn vương, ngươi xem Kỷ tiên sinh cần gì hay không."



"Vâng vâng vâng."



Huyện thái gia đi tới bên người Kỷ Vân Thư: "Vân Thư, hay là... là đã tìm được chứng cứ gì rồi sao?"



"Lưu đại nhân, hiện tại ta cần một ít dấm và rượu trắng, phiền ngài tìm một ít tới đây. Hiện tại, ta muốn tới phòng nghiệm thi."



"Tất nhiên, tất nhiên." Huyện lão gia sảng khoái đồng ý.



Huyện lão gia gọi hai nha dịch tới, phân phó bọn họ tìm những thứ Kỷ Vân Thư cần.



Trong khi Kỷ Vân Thư đi tới phòng nghiệm thi, Cảnh Dung ngồi ở trong phòng phẩm trà.



Lá trà Cẩm Giang, quả nhiên là cực phẩm trong cực phẩm!



Tới phòng nghiệm thi, Kỷ Vân Thư lập tức lấy con dao bị rỉ ra từ trong ống tay áo. Ngụy Võ và Vương Tam đưa dấm và rượu trắng tiến vào.



"Tiên sinh, ngươi muốn những thứ này để làm gì?"



"Thử máu."



"Thử máu?"



Ngụy Võ và Vương Tam nhìn thoáng qua lẫn nhau, cùng nhau móc ra một cái bút lông nhỏ và một quyển sổ từ trong túi, lau sạch bút lông bằng miệng, sẵn sàng ghi lại những gì Kỷ Vân Thư sẽ nói.



Kỷ tiên sinh nghiệm thi, chính là nguồn học tập tuyệt vời!



Cần phải ghi nhớ kỹ tất cả mọi thứ, nói không chừng, trong tương lai chúng ta cũng có thể trở thành Ngỗ tác.



Điều đó thật tuyệt!



Kỷ Vân Thư cũng mặc kệ bọn họ, chỉ cần câm miệng không nói lời nào, làm gì cũng được.



Nàng mang bao tay, trộn giấm với rượu trắng, lắc chúng một hồi. Sau đó dùng một tấm vải bố trắng nhúng vào trong dung dịch rượu và dấm, dùng nó để lau con dao nhỏ đã bị rỉ sắt.



Gỉ sắt dần dần rơi xuống, đều dính vào trên vải bố trắng, dần dần lộ ra ánh bạc màu đen bóng loáng ở trên lưỡi dao.



Nàng tiếp tục làm sạch dao nhỏ trong dấm, sau một lúc, trên lưỡi dao, xuất hiện vài đốm đỏ sậm.



"Di? Vì sao nó lại đổi màu?" Vương Tam kinh hô.



"Đây không phải là màu. Đó là máu."



"A?" Ngụy Võ và Vương Tam đồng thời kinh hô.



Kỷ Vân Thư lấy dao nhỏ ra, biểu hiện cực kỳ căng thẳng.


Giang phu nhân cũng bắt đầu phản bác: "Vương gia, đệ đệ ta sẽ không giết người, hắn trời sinh không có can đảm, ngay cả dao cũng không dám cầm, đừng nói là giết người, nhất định nha môn đã nghĩ sai rồi."



"Nhưng chính miệng hắn đã thừa nhận, hắn có chôn thi."



"Đó nhất định là do hắn hoảng loạn, thuận miệng nói như thế."



Giang phu nhân vẫn tiếp tục tranh cãi!



Cảnh Dung không thích nhất, chính là nói với loại nữ nhân này.



Đơn giản......



"Giang phu nhân, bổn vương không thích nhất, chính là nữ nhân cứng đầu. Nếu ngươi tiếp tục tranh cãi với bổn vương, bổn vương sẽ dùng tư quyền, ném ngươi vào trong nhà lao, ngươi có tin không?"



"Ách!" Giang phu nhân cả kinh, bà ta đương nhiên tin.



"Lý Triệu có giết người hay không, còn chờ kiểm chứng, nhưng chính hắn đã thừa nhận chôn thi, ngươi cần gì phải bóp méo ý hắn, cưỡng bức Lưu đại nhân thả người? Hay là ngươi ỷ vào mặt mũi của Lý lão tướng quân, cũng muốn dùng tới tư quyền?"



"Dân phụ không có ý như vậy." Giang phu nhân có chút hoảng hốt, nhưng sắc mặt không hề thay đổi.



Cảnh Dung nghiêm mặt, hai tay áo vung lên về phía sau: "Một khi đã như vậy, không cần tiếp tục lải nhải, chân tướng như thế nào, đợi lát nữa nhất định sẽ biết."



Đợi lát nữa?



Giang phu nhân càng thêm khẩn trương, còn mang theo nghi hoặc.



Tuy nhiên, bà ta còn chưa kịp suy tư thêm chút nữa, ngoài công đường, Ngụy Võ và Vương Tam, đã mang theo ngọc tẩu cùng với A Ngữ tiến vào.



Thần sắc Ngọc Tẩu rất bình tĩnh, trong ánh mắt không hề mang theo hoảng loạn, ngược lại có một loại kiên quyết vượt qua sống chết. Trong lòng ngực nàng ôm A Ngữ quần áo đơn giản. A Ngữ không khóc cũng không náo loạn, đầu dựa vào trên vai Ngọc Tẩu, giống như là đang ngủ.



Nhưng trên tay chân nàng ấy, vẫn bị xích sắt khoá lại!



Tiếng leng keng leng keng vang lên từ bên ngoài công đường tiến vào.



Vừa tiến đến, Ngọc Tẩu đã tự giác quỳ xuống!



Rất cẩn thận, sợ đánh thức A Ngữ ở trong lòng ngực.



Ánh mắt Kỷ Vân Thư dường như không dừng ở trên người Ngọc Tẩu và A Ngữ, mà là ở trên người Giang phu nhân.



Nàng nhìn thấy rất rõ ràng, ánh mắt Giang phu nhân tràn ngập kinh ngạc và hoảng loạn!



Ngay cả hai chân của Giang phu nhân, cũng trong phút chốc run rẩy, lảo đảo gần như muốn ngã quỵ xuống trên mặt đất.



Xem ra, chân tướng đích xác giống như những gì Kỷ Vân Thư đã nghĩ.



Ngụy Võ nói: "Đại nhân, đã đưa Ngọc Tẩu tới."



"Tốt. Thăng đường."



Huyện thái gia hắng giọng nói, đi tới cao đường, ngồi xuống!