Nữ Ngỗ Tác Họa Cốt

Chương 88 : Phá án

Ngày đăng: 18:39 30/04/20


"Không cần nói nữa, không cần nói nữa......"



Sắc mặt Giang phu nhân càng ngày càng tệ, cặp mắt trợn to mang theo một loại cảm giác chống cự sợ hãi.



Không, đúng hơn là sự sỉ nhục!



Sự cao quý, giờ phút này, có vẻ rất điên rồ!



Môi mỏng Kỷ Vân Thư khẽ nhếch, không hề có ý muốn dừng lại.



Nàng tiếp tục nói: "Ngươi sở dĩ không đi báo quan, mà cùng với Lý Triệu vùi lấp thi thể, bởi vì ngươi hiểu rất rõ, một khi báo quan, quan phủ sẽ điều tra rõ nguyên do, sẽ biết Giang lão gia......"



Nói tới đây, Kỷ Vân Thư do dự, hai tay cuộn ở trong tay áo nắm chặt, đầu ngón tay trở nên trắng hơn, móng tay tinh tế đã đâm vào da, dường như muốn nặn ra máu đỏ tươi thì nàng mới bỏ cuộc.



Nàng nhìn thoáng qua Ngọc Tẩu, lời nói bị nghẹn lại trong cổ họng thật lâu.



Nói? Hay là không nói?



Đấu tranh trong một thời gian dài!



Hốc mắt lại đỏ lần nữa, nàng chuyển ánh mắt tới trên người Giang phu nhân, chậm rãi nói: "Giang phu nhân, ngươi cũng đã sớm biết, nữ nhi Ngọc Tẩu là A Ngữ, tuổi còn nhỏ, sớm đã...... đã bị Giang lão gia làm bẩn."



Làm bẩn?



Hử?



Tất cả mọi người kinh ngạc không thôi, bắt đầu bàn tán xoi mói, nhỏ giọng thầm thì.



Cảnh Dung một bên cũng cuối cùng cũng hiểu, ngày hôm qua, vì sao nàng lại đẩy hắn ra khỏi căn nhà kia.



Thì ra chân tướng, lại vô cùng tàn nhẫn như thế!



Trong khi đó, thân mình A Ngữ nho nhỏ, vẫn bất động trong vòng tay của nương nàng ấy, không còn hơi thở nữa.



Kỷ Vân Thư rưng rưng nói: "Hai năm trước, A Ngữ bất quá chỉ mới sáu tuổi, thơ ấu của nàng, vốn nên tràn ngập những kỷ niệm vui vẻ hạnh phúc, vốn nên đi tới bờ sông câu cá nhỏ, đi hái quả dại trong rừng, chơi diều, cắt giấy. Gương mặt thanh tú, cũng vốn nên luôn mang theo tươi cười khắp nơi. Nhưng, hết thảy này đều bị một kẻ mang theo dục vọng, ngay cả cầm thú đều không bằng - Giang lão gia, hủy hết!"



Giờ phút này Ngọc Tẩu đang ôm A Ngữ, mỉm cười buồn bã, nhẹ nhàng vỗ phía sau lưng A Ngữ.



"A Ngữ của ta rất ngoan, ngươi ngoan ngoãn nghe lời, nương rất nhanh có thể mang ngươi về nhà, chúng ta cùng nhau đi xem hoa cải dầu, cùng đi chơi diều. Nương sẽ mua cho ngươi hồ lô ngào đường mà ngươi thích ăn nhất. Ngươi đừng sợ, nương ở ngay bên người, sẽ không bao giờ để người thương tổn tới ngươi. A Ngữ, ngươi nghe thấy nương nói hay không?"



Thực sự khiến người đau lòng!



Chỗ ngực của Kỷ Vân Thư, khó chịu giống như ngọn lửa bỏng cháy.



Để tránh khỏi một màn kia, nàng chuyển hướng về phía Lý Triệu đang ngồi bệt dưới đất, nói: "Ngươi từng nói người chôn thi chỉ có một mình ngươi, rõ ràng là muốn che giấu cho Giang phu nhân. Ngươi không thể nói, cũng không dám nói. Ngươi cũng giống như Giang phu nhân, các ngươi đều lo sợ mang lại sự hổ thẹn cho Lý gia, mặt mũi lớn hơn trời."



Lý Triệu không nói gì, sắc mặt cực kỳ khó coi, có chút đen lại.
Nha dịch tiến lên, nhưng do dự, hỏi: "Đại nhân, vậy tiểu nữ hài......"



"Ôm đi ôm đi." Vẫn phất tay như cũ.



Nha dịch tuân lệnh, vừa kéo Ngọc Tẩu lên từ trên mặt đất, vừa cướp đoạt A Ngữ trong lòng ngực nàng.



"Đừng đoạt A Ngữ của ta, đừng đoạt A Ngữ của ta, các ngươi đều là người xấu, toàn bộ các ngươi tránh ra, tránh ra......"



Ngọc Tẩu giãy giụa, hai tay ôm chặt, không chịu buông tay.



Cũng theo biên độ chuyển động, trên người A Ngữ phát ra một mùi vị tanh tưởi, càng thêm mồng đậm.



Hai nha dịch che mũi lại, lùi về phía sau vài bước, Ngọc Tẩu vẫn không chịu buông tay, hơn nữa mùi vị kia quá nồng, thực sự khiến người không có cách nào có thể dùng tới.



Huyện thái gia liếc mắt nhìn một cái, đành phải nói: "Thôi thôi, cùng dẫn đi đi."



Ngọc Tẩu ôm A Ngữ, vẫn hát ru ở bên tai nàng ấy.



Cuối cùng, giống như người mất hồn, theo nha dịch rời đi.



Huyện thái gia cũng nói một tiếng: "Bãi đường."



Bọn nha dịch lần lượt thối lui ra ngoài.



Nhưng Kỷ Vân Thư giống như đang suy tư gì đó, nhíu chặt lông mày!



Không biết có phải bởi vì thận trọng hay không, nàng luôn cảm thấy những lời vừa rồi Giang phu nhân vừa nói, rõ ràng có mang theo ý gì đó?



Hay là, bà ta chỉ đang chơi một cuộc chiến tâm lý với nàng mà thôi?!



Rốt cuộc, Giang phu nhân cũng là một người thông minh.



"Kỷ tiên sinh." Cảnh Dung một bên, đột nhiên gọi nàng một tiếng.



Cảm xúc vừa mới rút ra, nàng đã đối diện với ánh mắt của Cảnh Dung: "Vương gia có chuyện gì muốn nói?"



Cảnh Dung nghiêm túc: "Bổn vương chỉ muốn nói với ngươi, không cần xử trí theo cảm tính quá."



Một khắc kia, Kỷ Vân Thư cảm thấy hắn thật sự đáng sợ.



Cặp mắt kia, dường như trong nháy mắt có thể nhìn thấu nàng, ngay cả tâm tư của nàng, cảm xúc cũng thế, dường như đều bị hắn trộm nhìn một cái đã đến tột cùng!



Đúng vậy, Ngọc Tẩu đích thực giết người, nhưng, lưới pháp luật không có nhân tình!



Nàng theo bản năng tránh ánh mắt đi, rên rỉ: "Tiểu nhân hiểu."