Nữ Ngỗ Tác Họa Cốt

Chương 89 : Gọi nàng là Vân Thư

Ngày đăng: 18:39 30/04/20


Vụ án âm dương thi hoàn tất, Kỷ Vân Thư cũng viết một phần hành án, kết thúc vụ án này.



Sau khi nhận nó, Huyện thái gia lấy ra một túi bạc, đưa cho Kỷ Vân Thư.



"Bổng lộc của tháng này, hơn nữa vụ án mạng Chu gia lần trước và vụ án lần này gộp lại, bản quan cho ngươi bốn mươi lượng."



Thì ra, ở thời cổ đại, cũng có trích phần trăm.



Kỷ Vân Thư tiếp nhận túi bạc, lấy ra mười lăm lượng bạc hàng tháng của mình từ bên trong, sau đó đẩy trả số dư còn lại.



"Không cần. Hai vụ án này, không cần thêm tiền."



Ồ?



Vân Thư đổi tính rồi sao?



Trong quá khứ, thường thì thời gian điều tra hơi lâu một chút, đều sẽ phải tính thêm tiền. Lần này không thêm, không phải khiến Huyện thái gia âm thầm vui vẻ hay sao!



Cầm mười lăm lượng kia, Kỷ Vân Thư lập tức rời khỏi nha môn, Cảnh Dung làm bạn đồng hành cùng nàng.



Nàng đi ở phía trước, hắn đi ở phía sau.



Dọc theo đường đi, hai người đều trầm mặc không nói.



Cảnh Dung nhìn thân hình nho nhỏ của nàng, luôn có một loại xúc động muốn xông lên ôm lấy nàng, nhưng lý trí vẫn luôn áp xuống ý tưởng của hắn từng lần một.



Kỷ Vân Thư chìm trong suy nghĩ đi ở phía trước, ánh mắt cũng có chút không để ý tới xung quanh.



Chính vì nàng xuất thần, vì thế lòng bàn chân dẫm lên một hòn đá nhỏ, mất thăng bằng, thân mình đột nhiên nghiêng qua bên trái.



Trong giây lát, Cảnh Dung dùng bàn tay to giữ lại cánh tay mảnh khảnh của nàng.



Chờ hai chân đứng vững, Kỷ Vân Thư mới hồi phục lại tinh thần.



Vốn định rút tay mình ra khỏi bằng tay hắn, bất đắc dĩ, bị hắn giam cầm rất chặt chẽ.



"Đa tạ Vương gia, còn thỉnh......" Hai chữ "buông tay" chưa kịp nói ra.



Hai con mắt đen lạnh như băng của Cảnh Dung tràn đầy thâm tình, gọi nàng một tiếng "Vân Thư"!



"Ách?"



Nàng xác định bản thân mình không hề nghe lầm.



Tôn Phật này, gọi nàng một tiếng "Vân Thư".




Loan nhi mang bộ dáng hộ chủ, nói: "Vệ công tử, nếu ngươi như vậy sẽ khiến tiểu thư nhà ta chết mất."



"Không chết không chết, Thư nhi không chết." Vệ Dịch toe toét cười, xua tay.



Kỷ Vân Thư cười cười: "Vệ Dịch, ta muốn nghỉ ngơi, ngươi cũng đi nghỉ đi, được không?"



"Nhưng ta muốn nói với ngươi vài lời."



"Nhưng ta mệt mỏi."



"Nga." Hắn phồng miệng lên, có chút thất vọng, nhưng vẫn nói: "Vậy chờ Thư nhi nghỉ ngơi tốt, ta sẽ đến tìm Thư nhi trò chuyện, được không?"



Nàng gật đầu: "Được."



Vệ Dịch tặng nàng một nụ cười, lúc này mới vô cùng vui vẻ rời đi.



Chờ đợi Kỷ Vân Thư cả đêm, hắn cũng phải đi nghỉ!



Ngủ ở ngôi miếu một đêm, mặc dù có đống lửa, nhưng gió thổi cả đêm. Vụ án đã kết thúc, không cần tỉnh táo tinh thần, cơn buồn ngủ tự nhiên ùa tới.



Sau khi thay quần áo xong, Kỷ Vân Thư lập tức lên giường và chìm vào giấc ngủ!



Nàng ngủ một giấc tới buổi tối, bị một trận gió lạnh rùng mình tỉnh lại. Lưng nàng run lên, trở người một cái, hơi mở to mắt.



Nhưng đột nhiên phát hiện một nam nhân đang ngồi bên cạnh, vừa nhấc đầu, lập tức nhìn thấy một gương mặt máu chảy đầm đìa.



Gương mặt kia, dường như đã bị người chém vô số đao, máu thịt mơ hồ, thậm chí còn lộ ra một nửa xương sọ, da thịt treo trên đó. Cảnh tượng cực kỳ đẫm máu.



Trong khi cặp mắt đã rơi ra khỏi hốc mắt, ẩn dưới mớ đầu tóc hỗn độn, vẫn không nhúc nhích nhìn nàng.



"A —"



Kỷ Vân Thư đột nhiên ngồi dậy từ trên giường, sợ hãi tới mức mồ hôi đầy đầu, dịch về phía góc giường, hai tay nắm chặt chăn trên người.



"Ngươi là ai?" Nàng hỏi hắn.



Nam nhân không nói lời nào, ngồi ở mép giường, vẫn không nhúc nhích, con ngươi nơi mắt trái, đột nhiên rớt khỏi hốc mắt, lăn xuống trên mặt đất.



Ngay sau đó, quần áo trên người nam nhân, xuất hiện rất nhiều vết đao nhỏ, máu tươi chảy ra, nhiễm đỏ quần áo hắn, cũng nhiễm đỏ cả tấm ga trải giường.



"Giúp ta...... giúp ta......"



Nam nhân chậm rãi giơ tay ra, duỗi về phía Kỷ Vân Thư......