Nữ Ngỗ Tác Họa Cốt

Chương 90 : Vì nụ cười mỹ nhân

Ngày đăng: 18:39 30/04/20


"A —"



Kỷ Vân Thư đột nhiên ngồi dậy từ trên giường, dùng sức thở hổn hển, mồ hôi lăn đầy trên trán.



Thì ra là một cơn ác mộng!



Sau khi Loan Nhi nghe thấy tiếng thét, nhanh chóng chạy vào thì nhìn thấy tiểu thư nhà mình mồ hôi đầy đầu, đang ngồi ở trên giường.



Nàng lo lắng hỏi, "Tiểu thư, có phải ngài gặp phải ác mộng hay không?"



Kỷ Vân Thư gật gật đầu, vẫn chưa hoàn toàn khôi phục lại tinh thần!



Loan Nhi vội vàng tìm một chiếc khăn bông lau mồ hôi giúp Kỷ Vân Thư.



Kỷ Vân Thư nhìn nhìn một bên, hỏi, "Ta đã ngủ bao lâu?"



"Tiểu thư đã ngủ từ ngày hôm qua cho tới sáng hôm nay, nô tỳ không muốn quấy rầy, vì thế đã không gọi ngài dậy."



Ngủ lâu như vậy sao!



Chẳng trách thần kinh suy yếu, vì thế đã gặp ác mộng!



Trong lòng nàng vẫn còn sợ hãi, loại cảm giác này, rất chân thật, mặc dù không nhìn thấy rõ gương mặt kia, nhưng cảnh trong mơ, cặp mắt kia, nàng nhìn thấy rất rõ ràng.



Ánh mắt mang theo cầu xin và tuyệt vọng!



Giấc mơ như vậy, thật ra Kỷ Vân Thư rất hiếm khi gặp phải.



Lần cuối cùng, chính là một năm trước, khi có một tiểu nha đầu trong Lương phủ treo cổ tự sát. Buổi tối hôm đó, nàng cũng mơ thấy nha đầu kia ngồi ở mép giường mình, cũng nói một câu "Giúp ta!".



Nghĩ đến đây, trong lòng nàng đột nhiên có cảm giác thấp thỏm không thể nào giải thích.



Nhưng nàng tự thuyết phục mình, có lẽ đó là do mình quá mệt mỏi.



Nàng lắc lắc đầu, không muốn tiếp tục nghĩ về nó!



Kỷ Vân Thư rời giường và mặc quần áo trước khi sờ sờ cái bụng trống không của mình. Hai ngày nay, dường như nàng chỉ ăn một cái bánh bao sáng ngày hôm qua.



Chẳng trách, thật sự rất đói bụng!



"Loan Nhi, có gì để ăn hay không?"



"Có có có, nô tỳ biết tiểu thư khẳng định rất đói bụng, sớm đã sai phòng bếp nấu vài món, hiện tại nô tỳ sẽ mang lên cho người."



Nói xong, Loan Nhi hào hứng chạy ra ngoài.



Kết quả......



Bưng lên một bàn đầy đồ ăn.


Hai người đi vào Mặc Bảo Trai, Kỷ Vân Thư bảo chưởng quầy cầm một bộ bút mực ra xem.



"Công tử thật biết nhìn hàng. Đây chính là bộ bút hàng thượng đẳng trong cửa tiệm chúng ta. Ngài nhìn xem bút này, được làm từ gỗ Bảo Sơn, rất bền và khó gãy. Lông của bút này cũng được làm từ lông chồn thượng đẳng, lại còn có có một mùi hương nhè nhẹ. Ngài nhìn vào bút này một lần nữa, tay cầm bút, mùi hương của lông, khi cầm vào trong tay, có cảm giác cực kỳ thoải mái, đẹp đẽ quý giá. Hơn nữa, tất cả vật liệu đều do chúng ta tự tuyển chọn và xử lý. Loại bỏ nhựa, chuẩn bị phối liệu, lắp ráp, định hình bàn chải, trang trí, sấy khô, khắc chữ, dây buộc, tất cả đều theo một quy trình nghiêm ngặt"



Chưởng quầy cố hết sức đề cử, khách hàng lớn thế này, không thể buông tha!



Kỷ Vân Thư giơ bút lên nhìn nhìn, khuôn mặt lộ ra không vừa lòng lắm.



Nhưng thật ra, nàng thật sự thích nó mà không nỡ buông tay!



Chưởng quầy nhanh chóng nói, "Công tử, ngài nhìn xem, bút lông của chúng ta nơi này đều tốt nhất trong toàn bộ Cẩm Giang thành. Bút lông hổ, bút lông bò, bút lông cầy, chỉ cần ngài nói ra tên gọi, nơi này của ta đều có! Cần bút có bàn chải tròn, bàn chải mịn, dài hay ngắn, nơi này của ta đều có."



"Bộ này bao nhiêu bạc?" Kỷ Vân Thư hỏi.



Chưởng quầy vươn hai đầu ngón tay ra, cười cười, "Hai trăm lượng!"



Muốn mạng!



Nàng ra khỏi cửa, cũng chỉ mang theo hai mươi lượng!



Vệ Dịch đi dạo ở trong tiệm, căn bản không chú ý tới bộ dáng phát sầu của Kỷ Vân Thư lúc này.



Chưởng quầy thử hỏi một câu, "Công tử, mua hay là không mua?"



"Mua, đương nhiên mua." Giọng nói của Cảnh Dung vang lên.



Kỷ Vân Thư vừa xoay đầu, đã nhìn thấy hắn và Lang Bạc bước vào trong tiệm.



Cảnh Dung mặt không đổi sắc, móc ra một thỏi vàng từ bên hông, đặt nó ở trên bàn.



Phân phó chưởng quầy, "Bọc chúng lại đi."



Ôi trời, đôi mắt chưởng quầy đều tỏa ra ánh sáng màu vàng, thật cẩn thận cất thỏi vàng, liếm liếm miệng, gật đầu, "Tốt tốt, ta sẽ lập tức bọc chúng lại."



Kỷ Vân Thư ngây ngốc, nhìn hắn chằm chằm.



"Kỷ tiên sinh, hãy xem nó như một món quà bản công tử tặng vì lòng ái mộ, lễ ít tình nhiều!"



Lễ này, quá nặng!



"Vương......"



"Gọi ta là công tử được rồi." Cảnh Dung ngắt lời nàng nói.



Kỷ Vân Thư xấu hổ cười, "Công tử không cần tiêu phí, ta chỉ nhìn nó một cái, không có ý định muốn mua."



"Vậy thì ta mua, vì nụ cười của mỹ nhân!"



===== Hết chương 90 =====