Nữ Ngỗ Tác Họa Cốt

Chương 94 : Kim tước trong lồng, không chết cũng bị thương

Ngày đăng: 18:39 30/04/20


Ngươi mới hôi, cả nhà ngươi đều hôi!



Sắc mặt Cảnh Dung không vui, nhưng vẫn nhịn xuống, ném một ánh mắt lạnh về phía Lang Bạc.



Hỏi: "Mới vừa rồi không phải nói ngươi chiếu cố tới hắn hay sao? Sao lại để hắn ngồi xổm nơi góc tường? Ngươi đánh hắn?"



Oan uổng quá!



Lang Bạc mang vẻ mặt khẩn trương, giải thích: "Vương gia, thuộc hạ thật sự không đánh Vệ công tử. Là Vệ công tử tự nói...... nói muốn ngồi xổm ở góc tường giả làm củ cải, chờ Kỷ tiên sinh ra ngoài."



Giả làm củ cải?



Não Cảnh Dung không đủ dung lượng, khóe miệng co giật.



Thế giới của ngốc tử, không ai có thể hiểu được.



Vệ Dịch cũng nhanh chóng xua tay: "Ca ca, hắn không đánh ta, hắn chỉ nhìn chằm chằm vào ta, không cho ta đi đâu."



"Ta chỉ lo lắng ngươi chạy lạc." Lang Bạc cãi lại.



"Ta sẽ không lạc, ta đã đáp ứng Thư nhi chờ nàng ở bên ngoài, ta sẽ không chạy lạc. Ngươi mới có thể lạc."



......



Hai người ngươi một câu ta một ngữ, tranh luận đến vô cùng vui vẻ!



Kỷ Vân Thư liếc mắt nhìn tuyết rơi, xem ra tuyết rơi cũng không lớn lắm.



Nàng nghiêng người nói với Cảnh Dung: "Vương gia, vụ án này hiện giờ đã chấm dứt, tiểu nhân sẽ mang Vệ Dịch trở về trước. Chúng ta ra ngoài đã khá lâu."



Cảnh Dung nhíu mày: "Bổn vương sẽ hộ tống ngươi."



"Không cần, trên người Vương gia có mùi, trên người tiểu nhân cũng có, vẫn đừng nên đi cùng."



Như vậy mùi sẽ càng nặng hơn!



Nhưng tính tình của Cảnh Dung thật sự kỳ quái.



Hắn nói: "Ở trong nhà giam đã lâu, bổn vương vừa vặn muốn đi tản bộ hóng gió một chút, nhân tiện, có vài lời muốn nói với Kỷ tiên sinh."



"Nói gì?" Nàng cảnh giác vài phần.



"Vừa đi vừa nói."



Lại nổi lên tính tình trêu chọc.



Nàng không thể lay chuyển được hắn, bất đắc dĩ đành phải chấp nhận bốn người cùng đi!



Vệ Dịch rất thích tuyết, luôn nhảy nhót đi ở phía trước. Lang Bạc ôm bộ bút mực đi ở phía sau Vệ Dịch, nghe theo phân phó, chằm chằm nhìn hắn trông chừng.



Trong khi, Kỷ Vân Thư đi song song với Cảnh Dung ở phía sau.



Bước chân nàng hơi nhanh một bước, hắn cũng nhanh một bước, tuyệt không bỏ rơi nàng.



Sau khi đi được một đoạn đường, hai người vẫn không mở miệng nói chuyện.


Chữ "hôi thối" không dám nói ra!



Kỷ Vân Thư không thèm để ý tới lời nàng nói, phân phó: "Nhanh chóng đi nấu nước đi, thêm chút quýt vào trong nước, có thể loại bỏ mùi thi thể."



"Vâng."



Loan Nhi đáp ứng, nhanh chóng đi nấu nước.



Kỷ Vân Thư tự mình tắm rửa sạch sẽ, sau đó sai Loan Nhi đốt bộ quần áo bốc mùi thi thể kia đi.



Trước gương đồng, một thân tơ lụa màu xanh nhạt, vải áo choàng màu trắng trải dài rơi xuống giống như thác nước. Trâm trên đầu được đính ngọc trai rạng rỡ.



Trên gương mặt, tô chút son và trang điểm chút phấn nhẹ.



Rất thanh nhã!



Trên mặt đẹp, dường như mang theo một nỗi ưu sầu có sẵn.



Sự nhu nhược động lòng người, khơi dậy sự thương cảm của trái tim người!



Khác này, Vệ Dịch mang theo hai cái đèn lồng đi vào sân, hắn vẫn đứng ở trong viện không dám đi vào phòng.



Lớn giọng hô: "Thư nhi, ta làm xong đèn lồng rồi."



Nghe thấy giọng nói của hắn, Kỷ Vân Thư di chuyển, bảo Loan Nhi gọi hắn vào.



Vệ Dịch mang theo đèn lồng chạy vào, trong tay là hai ngọn đèn lồng tinh xảo, đặt chúng trước mặt Kỷ Vân Thư.



"Thư nhi, ngươi xem, đèn lồng này là do ta làm. Ngươi một cái, ta một cái."



Kỷ Vân Thư tiếp nhận và nhìn xem. Đó là hai cái đèn lồng hình bát giác, được nối với nhau bằng gỗ đỏ, mặc dù dấu vết hồ dán dính khắp nơi, nhưng những nút thắt bàng sợi chỉ đỏ treo xuống rất đẹp!



Nàng cũng không biết, tay nghề Vệ Dịch lại tốt như vậy.



"Đây thật sự là do ngươi làm?" Nàng nhướng mày hỏi hắn.



Nàng lại đối diện với một ánh mắt si ngốc của Vệ Dịch.



Hả?



"Ngươi nhìn ta như vậy làm gì?"



"Thư nhi, ngươi thật xinh đẹp." Hắn nói một câu phát ra từ trái tim mình.



Loan Nhi nghe thấy, cười cười, tiếp nhận những lời của Vệ Dịch nói: "Vệ công tử, không nghĩ tới ngươi cũng biết phân biệt xấu đẹp. Tiểu thư nhà chúng ta, chính là thiên tiên hạ phàm, đương nhiên rất đẹp!"



Hắn là ngốc tử, nhưng không vụng về, đương nhiên có thể phân biệt xấu đẹp!



Tuy nhiên, những lời Loan Nhi nói, lại khiến Kỷ Vân Thư hơi khó chịu, liếc nhìn nàng một cái, nói: "Thiên tiên hạ phàm cái gì! Nói hươu nói vượn."



"Nô tỳ nói thật, tiểu thư vốn dĩ rất đẹp."



"Đúng đúng đúng, Thư nhi của ta rất đẹp." Vệ Dịch phụ họa.



Chờ đã, ai là Thư nhi của ngươi?