Nữ Ngỗ Tác Họa Cốt

Chương 95 : Dồn vào chân tường*?

Ngày đăng: 18:39 30/04/20


(*)Bích Đông (壁咚/壁ドン/Kabe-don): Là từ mượn của tiếng Nhật dùng để miêu tả tư thế dồn đối phương vào chân tường. 壁/Kabe: bức tường, ドン/don: âm thanh khi lấy tay đập vào tường.



Kỷ Vân Thư nheo mắt hạnh nhân, hơi khó chịu vì những lời Vệ Dịch vừa nói.



Nhưng nghĩ lại, tiểu tử này ít nhất đã làm hai cái đèn lồng.



Vì vậy, nàng quyết định không đáng so đo!



Ngược lại, nàng nói với Loan Nhi: "Loan Nhi, ngươi đi tìm chút hồ, giấy và một ít dụng cụ vẽ tranh lại đây."



"Vâng, nô tỳ sẽ lập tức đi tìm."



Loan Nhi vội vàng đi ra ngoài một chuyến, tìm tất cả những vật nàng cần đưa tới.



Vệ Dịch kéo quai hàm, hỏi Kỷ Vân Thư: "Thư nhi, ngươi tìm những thứ này để làm gì?"



Nàng vừa trải thẳng giấy ra, vừa cầm mấy chiếc bút tinh xảo, nhúng chút nước, bắt đầu tinh tế vẽ lên trên giấy.



Vệ Dịch ngạc nhiên, yên lặng quan sát.



Ngòi bút kia ở trên tờ giấy trắng, những đường nét nhẹ cong, từng nét từng nét, đều thập phần tinh tế.



Không lâu sau, trên giấy đã hiện ra một bông hoa mai, cánh hoa tinh tế mảnh mai, nhuỵ hoa kéo dài, thanh tú thoát tục.



Chấm bút vào mực đỏ, chậm rãi tạo hình, dần dần thành hình!



Trên tờ giấy trắng, hiện ra một bông hoa mai nở rộ, sinh động như thật!



Trong không khí, dường như mang theo một làn gió nhẹ, chậm rãi thổi trên những cánh hoa mai, tràn ngập một mùi hương nhàn nhạt.



Hương thơm tản ra bốn phía!



Như một bàn tay tuyệt vời, xứng đáng với danh của nàng.



Cuối cùng, Kỷ Vân Thư phất động ống tay áo, đặt bút xuống, nhẹ nhàng phẩy phẩy, nét mực khô lại.



"Thư nhi, ngươi vẽ thật đẹp mắt."



Vệ Dịch kinh hô, nhướn người về phía trước, gương mặt sạch sẽ phảng phất như muốn dán lên trên mặt giấy.



Kỷ Vân Thư đưa bức họa cho hắn: "Ngươi và Loan nhi cắt bức họa này thành tám khối đều nhau, sau đó dán vào tám mặt ở trên đèn lồng."



"Vì sao phải cắt chúng?"



"Như vậy mới đẹp."



Đẹp sao?



Hắn không hiểu, một bức họa đẹp như vậy, vì sao phải cắt thành tám khối?



Nhưng hắn vẫn ngoan ngoãn đi theo Loan nhi cắt dán.



Ngay sau đó, Kỷ Vân Thư lại vẽ thêm một bức hoa mai khác, cũng cắt thành tám khối, dán vào trên tám mặt của đèn lồng thứ hai.



Hai cái đèn lồng, lúc này càng trở nên tinh xảo.



Tám mặt đều có hoa, khi quay chung quanh, vẫn có hình dáng hoa mai nở rộ.



Lúc này, trời đã dần dần đen lại.




"Yên tâm, có Loan Nhi và Lang Bạc đi theo, hắn sẽ không bị lạc."



Lạc mất càng tốt! Hắn nghĩ.



"Nhưng ta lo......"



Khuôn mặt Kỷ Vân Thư tràn đầy lo lắng, nhưng lời còn chưa nói xong, bả vai đột nhiên bị người va vào.



Thân thể nhỏ xinh, đột nhiên bị đâm vào trong lòng ngực Cảnh Dung.



Nàng vừa định đẩy ra, đã bị Cảnh Dung dùng hai tay ôm chặt vào trong ngực, bảo vệ chắc chắn.



"Ở đây quá nhiều người, chúng ta vẫn nên đi về phía bên kia trước."



"Vệ Dịch, hắn......"



"Ta đã nói, không cần phải lo lắng cho hắn, Lang Bạc sẽ tự đưa hắn trở về."



Giọng nói của hắn hơi trầm xuống, không cho phép phản bác.



Bởi vì chung quanh quá nhiều người, Kỷ Vân Thư gần như dán ở trước ngực hắn, không thể di chuyển nửa bước.



Và bàn tay ôm trên vai nàng, càng thêm dùng sức, càng khiến nàng không thể dùng sức thoát ra.



Nàng bước chân cùng với hắn, từng chút một di chuyển ra bên ngoài đám người. Trong lúc lơ đãng, nàng vừa nhấc mắt, lập tức nhìn thấy khuôn mặt đẹp của Cảnh Dung. Cặp mắt kia giống như được chạm khắc bằng đá cẩm thạch, rõ ràng ngậm một sự sắc bén lạnh lùng không thể diễn tả.



Cảnh Dung che chở nàng đi ra từ trong đám người, cuối cùng nàng cũng thở dài nhẹ nhõm một hơi.



Ngay sau đó, cánh tay dùng chút sức, đẩy hắn ra khỏi người hai bước.



Nàng cúi đầu: "Tạ vương gia."



"Ngươi có cần phải đẩy bổn vương xa như thế hay không?" Cảnh Dung không vui hỏi.



"Ngài là Vương gia, nhưng ta chỉ là......"



Cảnh Dung không nói gì, lập tức nắm lấy hai tay nàng, áp cả người nàng về phía bức tường đá lạnh lẽo phía sau.



Có lẽ vì quá dùng sức, chiếc đèn hoa mai trong tay nàng, thoát khỏi tay, rơi xuống mặt đất.



Giờ phút này, phía sau lưng nàng đã kề sát với mặt tường loang lổ. Cảnh Dung chế trụ hai tay nàng ở trên bức tường. Khoảng cách giữa hai người hiện tại chỉ bằng một đầu ngón tay.



Điều này......



Dồn vào chân tường?



Nàng cau mày, hồi phục lại tinh thần từ cảm giác đau đớn phía sau lưng, lập tức va chạm với cặp mắt lạnh lùng của Cảnh Dung.



Trong mắt, một ngọn lửa giận dữ đã được thắp!



Dường như muốn đốt cháy nàng thì mới bỏ qua.



"Vương gia, ngài đây là......"



"Kỷ Vân Thư, bổn vương đối đãi với ngươi như thế nào, ngươi thật sự không biết?"



Đúng vậy, hắn có chút nóng nảy, có chút giận dữ!