Nữ Ngỗ Tác Họa Cốt

Chương 96 : Nụ hôn khiến trái tim hỗn loạn

Ngày đăng: 18:39 30/04/20


Chung quanh quá ầm ĩ, dường như nhấn chìm tất cả những lời nói của Cảnh Dung.



Nhưng Kỷ Vân Thư vẫn nghe rất rõ ràng!



Đối đãi với ngươi như thế nào? Ngươi thật sự không biết?



Hai câu này, giống như vạc dầu nóng bỏng rót xuống, đổ về phía nàng.



Nàng ánh mắt mơ hồ run rẩy, nhưng cũng có chút kinh hoảng!



Đành phải im lặng!



Sự giận dữ mờ đi trong mắt Cảnh Dung, thay vào đó là sự thâm tình.



Hắn nói: "Ngươi có biết, lần đầu tiên khi bổn vương nhìn thấy ngươi, đã đoán ngươi là nữ tử? Ta ba lần bốn lượt trêu đùa với ngươi, nhưng cuối cùng lại trêu đùa tới trái tim bổn vương, như sợi chỉ quấn quanh mê hoặc, quấy nhiễu ta ngay cả trong giấc mơ. Đêm không thể ngủ, ăn không ngon miệng. Thậm chí có vài lần, ta còn muốn gỡ khuy cài mũ trên đầu ngươi xuống, để chứng minh suy đoán của bổn vương. Nhưng ngươi cũng biết, sau khi chứng thực được suy đoán của bổn vương, tâm tư kia của ta thực sự hỗn loạn, thật sự ngứa ngáy. Cũng chỉ có ngươi, mới có thể khiến ta như vậy!"



Điều này, Kỷ Vân Thư nghe hiểu rất rõ.



Thằng nhãi này, đang thổ lộ với mình sao?!



Ai ai ai, Vương gia, ngươi tỉnh lại đi, chúng ta không có khả năng!



"Vương gia, ta...... ta không biết ngươi đang nói gì, ngươi buông ta ra." Nàng giãy giụa cánh tay, thân mình càng thêm dùng sức trốn thoát.



Nhưng Cảnh Dung đã chặn nàng kín mít.



Hắn lại lần nữa cường điệu: "Ngươi nghe không hiểu sao? Được, bổn vương nói lại lần nữa, niềm vui của hai con cá không chỉ là đuổi nhau từ trong xoáy nước, một chú vịt đơn độc không thể bay xa. Và ngươi... ngươi không chỉ là một giấc mộng thoáng qua."



Bùm —



Đồng thời với giọng nói rơi xuống, pháo hoa ầm ầm nổ tung đầy trời.



Trong trời đêm, những tia lửa dần dần mờ nhạt trên bầu trời, thấm đến nỗi mắt người sáng lên!



Chung quanh, đám người bắt đầu hoan hô từng đợt!



Nhưng cặp mắt Kỷ Vân Thư nhìn Cảnh Dung vẫn không hề dao động, không hề nhúc nhích chút nào.



Bốn mắt nhìn nhau, không thể rời đi!



Nàng mím môi, rũ mi.



Giọng điệu mang theo oán giận, nói: "Vương gia, niềm vui của hai con cá, gặp hạn hán sẽ chết, đôi vịt dù quấn quít nhau, gặp bão cũng sẽ tách ra. Tình cảm của Vương gia, không hợp với ta."



Tiếng pháo hoa nổ tung trên trời, chậm rãi át đi giọng nói mềm mại của nàng.



Nhưng Cảnh Dung, vẫn có thể nghe được.



Hắn nhíu lông mày lại, gắn với hai mắt thon dài, chậm rãi chìm xuống, hai tay đang nắm cánh tay Kỷ Vân Thư, cũng giống như sợi chỉ trên cúc áo, bị cắt rời ra.



Thất vọng!



Vẫn là thất vọng!




Và chỉ vào một hình ảnh hơi béo: "Đây là nương."



Sau đó, chỉ vào một hình ảnh nhỏ nhỏ gầy gầy: "Đây là Thư nhi."



Trên gương mặt sạch sẽ của Vệ Dịch, cảm giác nồng đậm hạnh phúc, cực kỳ tươi sáng!



Kỷ Vân Thư cảm động trong lòng, nhưng mang theo một chút áy náy. Cảm giác kia, bỗng nảy lên trong lòng, khiến nàng ướt nước mắt, gần như tràn ra khỏi mi.



Đóng lại tâm tình của mình, nàng dịu dàng nói: "Được rồi Vệ Dịch. Chúng ta hãy thắp sáng đèn Khổng Minh và thả chúng lên."



"Được."



Hai ngọn đèn Khổng Minh, có chút ánh lửa, chậm rãi bay lên trời......



Dưới bầu trời đêm đen như mực, thấp thoáng ẩn hiện màu đỏ cam bắt mắt, càng ngày càng xa, càng ngày càng cao......



Vệ Dịch nhảy nhót, ngửa đầu, tiếp tục nói chuyện với Kỷ Vân Thư.



Nhưng Kỷ Vân Thư lại không thể nghe lọt một câu, đối mắt nàng trầm ngâm nhìn hai ngọn đèn Khổng Minh, tâm sự nặng nề!



Đó chính là nụ hôn đầu tiên của nàng!



Trở lại với cuộc sống, bị một người nam nhân đùa giỡn không biết bao nhiêu lần.



Kỷ Vân Thư có cảm giác trái tim mình đập rộn ràng trong lồng ngực giống như một cái trống, đến nỗi hiện tại nàng vẫn còn run sợ.



......



Lúc này, tại Quảng Cừ viện.



Cảnh Dung đứng ở dưới mái hiên, hai tay chắp ở sau người, một cơn gió lạnh thổi qua, trường bào màu đen chậm rãi nhấc lên.



Hắn nâng đầu, nhìn trên bầu trời xa xa và nhìn thấy hai ngọn đèn Khổng Minh, khóe môi dần dần nổi lên một nụ cười nhợt nhạt.



Trong đầu, hiện ra hình ảnh mình hôn môi Kỷ Vân Thư.



Thật sự cảm thấy hơi ấm của nó chạm tới đáy lòng của hắn.



Lúc này, Lang Bạc từ nơi xa đi tới, bước chân vội vàng.



Đi đến bên cạnh Cảnh Dung, nói: "Vương gia, kinh thành gởi thư."



Nói xong, hắn trình bức thư lên.



Cảnh Dung cũng lập tức thu hồi nụ cười kia, thần sắc trở nên ngưng trọng, nhận thư và mở nó ra.



Xem qua nội dung trong thư một lần, tay hắn lập tức bóp nát lá thư kia thành một quả bóng, nắm chặt trong tay.



Đôi mắt đột nhiên loé lên: "Xem ra nước cờ này của Cảnh Diệc, có vẻ sớm đã lên kế hoạch."



Cảnh Diệc, Tam hoàng tử Đại Lâm, cũng được phong Vương!