Nữ Nhân Của Thị Trưởng

Chương 14 : Quan tâm

Ngày đăng: 02:17 19/04/20


Một đêm này cùng đêm đầu tiên ở cùng thị trưởng đều giống nhau, Tô Ninh lúc tỉnh dậy trong phòng đã không thấy bóng dáng người kia. Tô Ninh đưa mắt mông lung tìm một vòng, có chút nhụt chí ngồi ở trên ghế salon,”Người này như thế nào luôn như vậy xuất quỷ nhập thần, mỗi lúc rời đi cũng không biết chào hỏi…” Tô Ninh trong lòng oán trách. Nội tâm lại ẩn ẩn nổi lên một tia buồn chán, nghĩ tối hôm qua cô thật không biết mình là đến làm gì vậy, khuya vậy bị kêu đến chỉ là cùng thị trưởng uống vài ly rượu, sau còn xảy ra chuyện xấu hổ kia. Tô Ninh dùng hai tay che mặt của mình, cô đang rất nôn nóng, trên không ra trên, dưới không ra dưới làm cho cô rất khó chịu, cô không nghĩ ra được giờ phút này cô là đối với chính mình tức giận hay là đối với vị thị trưởng kì quái kia tức giận…



Tô Ninh ôm mặt ngồi một hồi, càng nghĩ càng cảm thấy phiền lòng, cầm lấy điện thoại trên tủ đầu giường. Tô Ninh mở ra lịch sử cuộc gọi, nhìn xem dãy số, đem ngón tay đặt ở phím gọi, cô hiện tại có một ý nghĩ vô cùng mãnh liệt, muốn gọi cho thị trưởng.



Đang lúc Tô Ninh chuẩn bị nhắm mắt lại ấn xuống phím gọi, điện thoại đột nhiên vang lên, dọa Tô Ninh một ít, cô nhìn màn hình, trên mặt rối rắm biểu lộ không thể tin được, thật đúng là nghĩ gì đến đó, Tô Ninh thầm than, thị trưởng sao lại chủ động gọi cho cô…



“Alo..”Tô Ninh nằm ngửa trên giường, ấn nút nghe.



“Tỉnh rồi?” Trong điện thoại truyền ra thanh âm trong trẻo.



“Ừm.”Tô Ninh nhẹ nói, cô quay đầu nhìn về phía ngoài cửa sổ, sáng sớm ánh mặt trời chiếu đầy hơn phân nửa cái giường, giờ khắc này lòng của cô đột nhiên cứ như vậy yên tĩnh.



“Như thế nào? Còn chưa tỉnh ngủ?” Tiêu Ý Hàn cảm giác cô bé thiếu vẻ hào hứng, nàng nhẹ giọng có chút sủng nịch hỏi.



“Tỉnh ngủ, vừa rồi đều ở trong phòng tìm chị một vòng …” Tô Ninh thay đổi tư thế, cô nằm lỳ ở trên giường vùi đầu trong chăn buồn bực.



Lúc này, Tiêu Ý Hàn, một tay nghe điện thoại, tay kia chùi miệng cho Iran ăn cơm. Nghe thấy giọng nói trong điện thoại hơi có chút làm nũng, trong lòng Tiêu Ý Hàn, hạnh phúc lại lan tràn.



“Có kêu bữa sáng cho em, hẳn là nhanh đưa qua.”
Mỗi lần như vậy Tô Ninh luôn rất bất đắc dĩ, cô chỉ đành cười qua loa, cô không có khả năng tùy tiện nói cho bạn của mình thân phận của người kia, mặc dù là bạn thân cũng là không được. Cho nên Tô Ninh chỉ có thể đại khái cho qua, cô nghĩ chờ thêm khoảng thời gian Dịch Dương chậm rãi sẽ quên chuyện này không nhắc tới nữa, cũng sẽ không lại đến phiền cô.



Từ khai giảng đến cuối tuần, Tô Ninh không có nhận thêm cuộc gọi nào của thị trưởng, kỳ thật lúc Tô Ninh rời khách sạn trở lại thế giới của mình, bình tĩnh trở lại, Tô Ninh cũng đã không còn muốn điều gì. Trong lòng của cô biết rõ cô cùng thị trưởng thuộc hai thế giới hoàn toàn khác nhau, mặc dù là cùng nhau xuất hiện cũng sẽ không quá sâu sắc. Tô Ninh suy nghĩ cẩn thận, cô tự động xem nhẹ biến hoá rất nhỏ trong lòng mình…



Tô Ninh thu dọn đồ đạc chuẩn bị trở về nhà ở hai ngày cuối tuần, đều qua hai tuần lễ chưa có trở về, Tô Ninh từ nhỏ chưa từng cùng ba ba, bà nội tách ra nên cảm thấy đặc biệt nhớ nhà.



Chiều thứ sáu hết khóa học, Tô Ninh đem theo vài cuốn sách liền ngồi xe bus về nhà, trạm xe cách nhà cô 10 mét đi bộ, không đợi Tô Ninh đi đến cửa ngõ, đã nghe thấy Phương Đào từ phía sau gọi tên cô. Nói đến Phương Đào, từ lần trước thổ lộ, đến khi Tô Ninh khai giảng, hắn không có gặp qua Tô Ninh. Tô Ninh chuyển vào trường học cũng là Tô ba ba đưa cô đi, chỉ trách Phương Đào không có phúc, mấy ngày nay khách sạn muốn làm thêm một cái phòng khách, thân là trưởng phòng kinh doanh hắn thật sự là bề bộn vài ngày, nên không có chú ý Tô Ninh bên này.



Kỳ thật Tô Ninh đã đem chuyện anh Tiểu Đào cùng cô thổ lộ quên mất, mấy ngày nay trong đầu cô ý nghĩ tất cả đều là việc cùng thị trưởng ở chung tại khách sạn Giang Chi Vịnh, hoàn toàn không nhớ đến việc của Phương Đào, đến tận lần này gặp phải Phương Đào, Tô Ninh mới chợt nhớ tới, cô còn nợ người ta một câu trả lời thuyết phục.



Nghĩ vậy Tô Ninh trộm nhìn Phương Đào đi ở bên cạnh mình, ra sức bình thường cùng hắn tán gẫu, nhưng trong lòng của cô lại hết sức khó xử, cô sợ hãi Phương Đào nhắc lại lần nữa yêu cầu cùng với cô kết giao, Tô Ninh cảm thấy cô bây giờ còn chưa có chuẩn bị tâm lý thật tốt.



Hai người đều nhanh đi đến dưới lầu nhà Tô Ninh, Phương Đào chỉ hỏi cô về cuộc sống trường học cùng học tập, chuyện thổ lộ lần trước hoàn toàn không đề cập tới, cũng không có biểu hiện ra ý muốn lần nữa thổ lộ. Tô Ninh âm thầm thở dài một hơi, xem ra anh Đào trong thời gian ngắn chắc là sẽ không nhắc lại vấn đề này.



Thời gian luôn trong lúc lơ đãng trôi nhanh, nháy mắt thành phố Giang Vịnh đã vào cuối mùa thu, trong sân trường các học sinh đều mặc nhiều lớp quần áo, thêm mấy trận mưa thu liền chính thức tiến vào mùa đông …



Tô Ninh thời gian qua rất nhạt nhẽo, cô không có bạn trai, cũng không cùng bạn học đi ra ngoài chơi đùa, cô đem tất cả toàn bộ thời gian vùi đầu vào việc học. Chỉ là, tại lúc rảnh rỗi, cô cũng sẽ nhìn ra bầu trời bao la ngoài cửa sổ, xuất thần, điện thoại trắng đặt ở bên cạnh tay cô, luôn sẽ như vậy, trong nháy mắt trong tâm của cô vang lên thanh âm trong trẻo nhưng lạnh lùng của người phụ nữ kia, Tô Ninh nghĩ mãi mà không hiểu đều qua lâu như vậy, loại tưởng niệm nhẹ nhàng này đến tột cùng đại biểu cái gì…