Nữ Nhân Của Thị Trưởng

Chương 15 : Gặp gỡ

Ngày đăng: 02:17 19/04/20


“Giang bí thư, chúng ta người trong sạch không nói ám ngữ, ta ba phen mấy bận đều không mời được ngươi, có phải là có chút không nói tình cảm rồi?”



Giữa bàn gỗ lim trong văn phòng thị trưởng đang bày ra một cái đồng hồ nam, mặt đồng hồ phát ra ánh huỳnh quang, thanh âm một người đàn ông trầm thấp từ bên trong truyền ra.



Giang Minh Kiệt hai tay khoác lên ghế dựa ngồi ở đó như đang suy nghĩ. Lúc này, Tiêu Ý Hàn hai tay khoanh ngực đứng ngạo nghễ tại phía trước cửa sổ, chỉ để lại bóng lưng, từ phía sau nhìn lại, cũng không biết nàng lúc này biểu lộ thế nào.



Trong văn phòng dị thường yên tĩnh, chỉ có thanh âm trầm thấp quanh quẩn trong không gian.



“Tiểu Giang a, ngươi ở đây làm việc cũng lâu lắm rồi, ta đây đều nhìn ở trong mắt. Ngươi nói một chút, ngươi đi theo làm tùy tùng phục thị chủ tử đối với ngươi như vậy? Mà bây giờ thị chính đại bí thư là ai?”



“Ta đây không phải đang khích bác… Nghĩ tới ta vì quốc gia trông coi cái thành phố nhỏ Giang Vịnh cũng hơn nửa đời người, còn có cái gì có thể đi tranh đoạt, chỉ là đáng tiếc các ngươi tuổi trẻ tương lai, aizzz! Thật sự là quan đại nhất cấp đè chết người a…”



Ghi âm chỉ có giọng người đàn ông đang nói, giống như là cuộc trò chuyện giữa hai người, hoặc như là chỉ một người diễn thuyết, Giang Minh Kiệt thủy chung một câu đều không có nói ra.



“Cái này ngươi thu, ngươi yên tâm ta dùng ta lão Nhạc thanh danh đảm bảo, chỉ cần ngươi chịu hỗ trợ, từ nay về sau việc của ngươi hết thảy đều để ta trải đường.” Giọng nam dừng lại một chút, như là hạ quyết tâm, tiếp theo còn nói thêm:”Ta muốn thừa dịp lần này phía trên tỉnh đi kiểm tra, nhất định phải bắt lỗi nàng, bất luận là cuộc sống tác phong hay là cái gì khác đều tốt cả. Tiểu Giang, ngươi là người trẻ tuổi thông minh, chúng ta bắt tay hợp tác, từ nay về sau ngươi sẽ có tiền đồ lai láng …”



Theo ghi âm truyền đến “Đích đích” hai tiếng vang lên, ghi âm tạm dừng. Trong phòng lập tức rơi vào một mảnh yên tĩnh, giữa trưa ánh mặt trời theo cửa sổ lớn chiếu vào, lại làm cho người không thấy cảm giác ấm áp. Giang Minh Kiệt im lặng ngồi một hồi, mới thu hồi đồng hồ, hắn đứng người lên đi đến bồn hoa bên cạnh đứng cách Tiêu Ý Hàn vài bước chân.



“Tiêu thị trưởng…” Giang Minh Kiệt kêu một tiếng.


45 phút sau Tiêu Ý Hàn theo ghế nằm ngồi dậy, lưu loát xuống giường mặc vào áo khoác ngoài.



“Đi thôi, cùng đi ra ăn cơm tối.” Tiêu Ý Hàn mặc áo khoác, cầm lấy túi xách nói với Cristina.



“Ngươi không quay về cùng Iran? Hôm nay thật vất vả rãnh rỗi như vậy, bằng không chúng ta đi nhà của ngươi a.” Cristina một bên thu dọn đồ đạc, một bên nhẹ nhàng đề nghị.



“Không cần, đi Nhã Vịnh đi.” Tiêu Ý Hàn đi tới cửa trước chờ Cristina, đợi Cristina thu thập xong, hai người cùng nhau rời khỏi văn phòng.



Cristina là một người dịu dàng, so với vẻ ngoài lạnh lùng của Tiêu Ý Hàn, nàng có vẻ nhu nhược hơn rất nhiều, nàng cao khoảng 1m7, so với Tiêu Ý Hàn thấp vài cm, Cristina lúc nói chuyện giọng luôn nhẹ nhàng rất êm tai. Hai người phụ nữ khí chất khác nhau, một trước một sau lái xe đi tới chỗ lần trước Tiêu Ý Hàn dẫn Tô Ninh tới – nhà hàng Tây “Nhã Vịnh”, Tiêu Ý Hàn tới trước một bước, nàng đem xe giao cho bảo vệ, liền đứng ở trước cửa nhà hàng chờ Cristina.



Vừa lúc đó trước cửa nhà hàng một chiếc xe màu bạc ngừng lại, Tiêu Ý Hàn mở ra kính râm nhíu mày nhìn cái xe có chút quen thuộc.



“Làm sao vậy, Hàn?” Lúc này Cristina đậu xong xe đi tới, nàng theo Tiêu Ý Hàn ánh mắt nhìn qua.



Tiêu Ý Hàn nhìn lướt qua biển số xe, mày nhíu lại càng sâu, nàng cùng Cristina nói ra:”Là xe Tiểu Vũ.”



Xe kia tắt máy, bên cửa lái rất nhanh mở ra, một thanh niên ăn mặc phong cách bước xuống, đóng lại cửa xe, nhanh đi đến tay lái phụ rất lịch sự mở cửa xe. Theo Tiêu Ý Hàn góc độ nhìn không tới người nào ngồi ở ghế lái phụ, nàng nhìn sau xe lần lượt xuống 3 người trẻ khoảng cùng tuổi Tiểu Vũ, người ngồi ghế lái phụ cũng đi xuống xe.



Trông thấy người vừa bước xuống xe, Tiêu Ý Hàn đằng sau kính mắt lộ vẻ không tin được, nàng thật bất ngờ khẽ hô lên một tiếng:”Tô Ninh…”