Nữ Nhân, Ngoan Ngoãn Về Nhà Với Trẫm

Chương 14 : Đích nữ ngu ngốc

Ngày đăng: 13:11 18/04/20


"Tức chết em rồi, tiểu thư." Giờ phút này gương mặt trắng nõn của Thiên Thiên đỏ bừng cả lên, hai quả đấm nắm thật chặt, mặt tức giận bất bình.



"Làm sao vậy, ai khi dễ Thiên Thiên nhà ta rồi hả?" Thẩm Thiển Mạch cưng chìu nhìn dáng vẻ ngây thơ của Thiên Thiên.



Từ năm năm trước Thiên Thiên vẫn ở cùng với nàng, cùng với nàng vượt qua năm năm gian khổ khó khăn nhất, nàng và Thiên Thiên thân như tỷ muội, mặc dù cô gái nhỏ này tính tình đơn thuần, rất dễ tức giận, có lúc cũng có chút lỗ mãng, nhưng nếu có người thực có can đảm khi dễ Thiên Thiên, nàng sẽ làm cho người đó muốn sống không được mà muốn chết không xong.



"Tiểu thư, người không biết mọi người bên ngoài nói người như thế nào không? Họ nói trưởng nữ Thẩm Thiển Mạch của phủ thừa tướng là một nữ tử dốt nát kém cỏi. Thi từ ca phú một câu không biết. Cầm kỳ thư họa mọi thứ không thông." Vẻ mặt Thiên Thiên tức giận bất bình, hận không được thay Thẩm Thiển Mạch đánh những người đó một trận.



"Thật sao?" Thẩm Thiển Mạch cũng chỉ cười khẽ, trong mắt mang theo vài phần giễu cợt. Không nghĩ tới bọn họ nhanh như vậy liền không nhịn được chửi bới nàng.



Tâm cơ Thẩm Thiển Tâm thâm trầm, cũng sẽ không làm ra chuyện mạo hiểm như vậy. Xem ra hơn phân nửa là do Thẩm Thiển Ngữ và Doãn U Lan làm rồi.



"Tiểu thư! Làm sao mà người còn cười được nữa? Cư nhiên bọn họ vu oan cho người như vậy! Tiểu thư nhà ta từ thi từ ca phú đến cầm kỳ thư họa mọi thứ tinh thông!" Thiên Thiên nhìn Thẩm Thiển Mạch lại còn nở nụ cười được, có chút không hiểu lôi kéo tay Thẩm Thiển Mạch, dựa vào tính tình của tiểu thư thì bình thường có người dám vu oan nàng như vậy, tất nhiên là sẽ không có kết quả tốt.



"Bọn họ thích nói, thì cứ để cho bọn họ nói. Cũng tiết kiệm được việc tự ta đi tung lời đồn." Thẩm Thiển Mạch vẫn bày ra bộ dáng như mọi việc không liên quan đến mình, khóe miệng cong lên mang ý cười yếu ớt.



"Tiểu thư, người làm cho Thiên Thiên hồ đồ theo rồi. Thiên Thiên không hiểu, tại sao người phải ăn Dịch Dung Đan, tại sao phải làm bộ như cái gì cũng không biết?" Thiên Thiên bị thái độ của Thẩm Thiển Mạch làm cho mơ hồ không rõ, vừa gãi đầu, vừa dậm chân.



"Thiên Thiên ngốc. Chỉ có dốt nát kém cỏi như vậy, cha của ta mới sẽ không đem ta làm con cờ chính trị kết thân. Bởi vì cô gái bộ dáng như vậy sẽ buộc không nổi lòng của hoàng tử." Thẩm Thiển Mạch nhẹ nhàng vuốt đầu của Thiên Thiên, khóe miệng cong lên lộ ra vẻ châm chọc, trong mắt cũng lộ ra một tia lạnh lùng.



"À? Nhìn phụ thân tiểu thư thương tiểu thư như vậy? Sao lại có thể coi tiểu thư như con cờ được? Tại sao lại có phụ thân như vậy!" Giọng nói Thiên Thiên tràn đầy bất bình mà nói.
"Rất lâu không có ra đường đùa giỡn tiểu nương tử rồi, đợi ngày mai đến buổi tụ họp đó, chúng ta liền ra phố vui đùa một chút đi." Trong mắt Thẩm Thiển Mạch để lộ ra mấy phần giảo hoạt, cười nói.



"Hay quá." Thiên Thiên cũng mang vẻ mặt hưng phấn vỗ tay.



Thẩm Thiển Mạch thường nữ giả nam trang ra đường đùa giỡn những người ra vẻ tiểu thư khuê các.



Những người được gọi là đại gia khuê tú, nhìn thấy dáng vẻ tuấn tú của Thẩm Thiển Mạch khi cải trang thành nam trang, mỗi một người đều nhìn trộm, Thẩm Thiển Mạch nhất thời vui mừng liền đùa giỡn một phen, sau lại phát hiện đây là một việc rất thú vị, liền thường xuyên mang theo Thiên Thiên ra đường đùa giỡn những đại gia khuê tú dối trá kia.



Thứ nhất là vì trừng phạt những cô gái dối trá kia. Thứ hai cũng là vì giải buồn cho mình. Nói giải buồn, nàng đột nhiên phát hiện đã lâu rồi nàng không có đi đến Quái Y Sơn Trang của Tất lão đầu rồi, hôm nào cũng phải đi đến một chuyến.



"Tốt lắm. Ta mệt rồi, đi ngủ trước đây, đừng để cho những nữ nhân kia ầm ĩ đến ta." Thẩm Thiển Mạch lười biếng ngáp một cái, trong con ngươi linh động giảo hoạt lộ ra chút lười biếng.



"Dạ vâng tiểu thư. Nếu như họ dám tới quấy rầy tiểu thư, em liền làm cho họ biết mặt!" Thiên Thiên bày ra dáng vẻ trung thành bảo vệ chủ, bộ dạng thề thốt kia vô cùng dễ thương.



"Thiên Thiên ngốc." Thẩm Thiển Mạch nhéo gương mặt của Thiên Thiên, sau đó liền ngáp dài đi ngủ trưa.



Ngày mai còn phải ứng phó những ác nữ tùng tặc kia nữa, không dưỡng tinh thần sao có ứng phó? Nàng nhất định phải ngủ một giấc cho đã, ngày mai mới có hơi sức chứ. Nàng cũng không phải là lười.



Nhìn dáng vẻ lười biếng của tiểu thư nhà mình, Thiên Thiên thấy nhưng không thể trách. Lúc không có việc thì Thẩm Thiển Mạch đều là lười biếng mà giảo hoạt như vậy. Nhưng vào lúc làm chánh sự, cũng không giống như lúc này mà là bén nhọn và quả quyết.