Nữ Nhi Lạc Gia

Chương 97 : Trong thùng có lươn Vọng Nguyệt

Ngày đăng: 22:23 21/04/20


Hoàng Nương Tử nhảy xuống xe ngựa, nhìn đại môn Lạc Phủ một chút, thở dài một tiếng: "Tương Nghi, Lạc gia các con...Haizzz, xem như là suy bại, chỉ sợ sẽ không có lúc trở mình."



Tương Nghi nhìn đại môn đã tróc sơn đỏ, trong lòng cũng chua xót, Lạc Phủ chia làm ba, Lạc Đại lão gia chiếm đại môn, còn lại hai phòng ngay bên tường viện mở thêm hai cái cửa, cũng có bảng hiệu Lạc Phủ, nhưng so với bảng hiệu của cửa chính này thì nhỏ hơn rất nhiều cũng không có khí phái như vậy. Nhưng khi nàng đứng dưới tấm bảng này, nhưng càng nhìn khó chịu, đại môn Lạc Phủ này nhìn qua thì còn rất khí phái, nhưng làm thế nào cũng không che giấu được được sự suy bại của nó, người giữ cửa gác cổng cũng đã không còn, chỉ còn lại một khóa đồng lớn treo, cửa nhỏ bên cạnh cũng đang đóng, bình thường bọn họ ra vào, đều là từ bên cửa hông này.



Phương tẩu đi tới cửa hông, cầm chìa khóa mở cửa, vài người từ bên này đi vào, Hoàng Nương Tử hiếu kỳ nhìn lối đi hẹp, từ từ đi lên trước mấy bước, vừa rồi rộng mở trong sáng. Đi theo Tương Nghi tới phía trước không xa, chỉ thấy trên đất từng cái lỗ lớn một, đen thùi lùi, giống như người thiếu răng nhìn hết sức xấu xí.



"Nơi này vốn nên là có cây chứ? Đều đi đâu rồi ?" Hoàng Nương Tử hết sức kỳ lạ: "Chỗ này không có cây cối, nhìn một khối sân cỏ trơ trụi, rất khó coi."



"Trong vườn này, thứ hơi có giá trị ít bạc, đều bị Đại lão gia bán đi rồi." Liên Kiều cười nói: "Đại lão gia toàn tâm toàn ý muốn vơ vét nhiều chút bạc từ trong vườn."



"Phòng lớn Lạc thị rơi vào cảnh phải bán gia sản lấy tiền sao ?" Hoàng Nương Tử lắc đầu than thở: "Nhìn những cái lỗ này, thì biết rõ đều là cây cối nhiều tuổi rồi, cái này lại tội gì!"



"Đều nói trồng cây mười năm, cây này đào đi muốn trồng lần nữa, đúng là khó khăn." Tương Nghi thở dài một cái: "Nương tử, con cũng thấy thương tiếc, chẳng qua là phụ thân không cảm thấy vậy, dường như muốn dùng một hơi giày vò vườn này xong rồi mới thấy thoải mái."



Hoàng Nương Tử không nói gì, theo Tương Nghi đi về phía trước, quẹo mấy cái cua quẹo thì đến một viện nho nhỏ, cửa mở nửa, Tương Nghi đứng đó hơi hơi cười để cho Hoàng Nương Tử đi vào: "Đây chính là viện con ở."



Tần ma ma đứng lên: "Nương tử tới."



Hoàng Nương Tử cười chúm chím gật đầu: "Bận rộn ma ma." Nàng đi qua nhìn một chút, chỉ thấy Tần ma ma đang chọn món ăn, bên cạnh thả một cái thùng, bên trong một đoàn đen thui đang chuyển động: "Còn chuẩn bị con lươn? Ma ma cũng thật là cực khổ, là tự đi câu sông làng bên ngoài hả?"


"Hoàng Nương Tử, ha ha, ha ha, thật là hạnh ngộ, hạnh ngộ.” Ánh mắt Lạc Đại lão gia híp thành một kẽ hở: "Ta vẫn nghe Tương Nghi tán dương nương tử, hôm nay gặp mặt quả nhiên xinh đẹp như hoa." Vừa nói, khóe miệng có nước bọt chảy ra, hắn hít mạnh một chút, mới hút nước bọt kia về.



Thấy Lạc Đại lão gia như vậy, Tương Nghi xấu hổ hận không thể đào một lỗ trên đất chui vào, nghe Lạc Đại lão gia nói lải nhải: "Nương tử, thức ăn của bên kia ta còn tốt hơn trong viện Tương Nghi, không bằng ngươi cùng ta ăn cơm tối, chờ đến sau khi ăn xong, chúng ta nâng ly ngắm trăng, thế nào?"



Thấy Hoàng Nương Tử im lặng, gan Lạc Đại lão gia lớn hơn chút, bu lại đưa tay tới kéo ống tay áo của nàng: "Hoàng Nương Tử là nữ tử phong nhã, sao không làm chút chuyện phong nhã?"



Hoàng Nương Tử lắc mình sang một bên, Lạc Đại lão gia nhào hụt, hắn nhìn Hoàng Nương Tử cười tươi rói đứng ở một bên, vừa yêu vừa hận: "Nương tử, đừng xấu hổ như vậy, chúng ta lại không phải tuổi trẻ, ngươi đã sớm biết nhân sự, giả trang đứng đắn gì chứ! Không bằng làm di nương của ta, cũng không nhất định..."



"Ba " Một tiếng thanh thúy, trên mặt Lạc Đại lão gia bị tát một cái, Hoàng Nương Tử đứng ở nơi đó, giơ tay, sắc mặt đỏ bừng: "Lạc Đại lão gia, thật không nghĩ tới ngươi lại là đồ vô sỉ như vậy! Lạc gia đại tộc trăm năm, suy vi như thế, hóa ra tất cả đều do có loại người như ngươi!"



Tương Nghi nghe Lạc Đại lão gia nói lời không biết xấu hổ như vậy, quả thực khó chịu, chạy xuống từ trên người Phương tẩu, đến đứng trước mặt Hoàng Nương Tử, thi lễ thật sâu một cái: "Nương tử, tất cả đều là Tương Nghi không phải, mời ngươi về qua tết trung thu, không nghĩ tới lại gặp loại mặt người dạ thú này."



"Ngươi nói gì?" Lạc Đại lão gia giận đến hít vào một hơi: "Lại dám nói phụ thân ngươi như vậy?"



"Ta không có phụ thân không bằng cầm thú như vậy!" Tương Nghi đứng thẳng người, đôi mắt gắt gao nhìn chăm chú vào Lạc Đại lão gia, hôm nay là một cơ hội tuyệt hảo, lươn Vọng Nguyệt là cơ hội cho nàng chia lìa Lạc gia.



"Nhóc con, ngươi mới bảy tuổi đã dám chống đối phụ thân ngươi rồi hả?" Lạc Đại lão gia tức giận giơ bàn tay lên, chuẩn bị đánh Tương Nghi, nhưng thấy đứng Phương tẩu bên người Tương Nghi, sợ rút tay về, xoay người đi qua một bên: "Hôm nay tết trung thu, lão tử không tính toán với ngươi, ngày mai ta đi trong tộc tìm tộc trưởng đến, thu thập vô pháp vô thiên nghịch nữ như ngươi!"



"Xin cứ tự nhiên." Tương Nghi đứng ở nơi đó, hai chữ phụ thân lại cũng kêu không ra miệng nữa, nàng vốn là muốn kêu tên Lạc Thận Hành, nhưng vẫn cảm thấy hơi xa lạ, chỉ có thể cứng ngắc đứng đó, thấy Lạc Đại lão gia từ từ đi qua bên kia.