Nữ Nhi Lạc Gia

Chương 96 : Vừa là thầy tốt vừa là bạn tốt

Ngày đăng: 22:23 21/04/20


Mùi hoa quế là đặc trưng của tháng tám, trong vườn của Lạc Phủ cũng có trận trận mùi thơm, chỉ là hoa quế chỗ phòng lớn Lạc thị lại thưa thớt, đi trên đường chỉ có thể ngửi từng tia thơm dịu, hoặc từ viện bên cạnh bay qua.



Tương Nghi đẩy tường đi ra ngoài cửa phủ, thường cách một đoạn tường, thì có cửa sổ chạm rỗng chạm hoa khảm trong tường, xuyên thấu qua đó, có thể thấy trong vườn bên cạnh có nha hoàn mang theo mấy người Lạc Tương Quần dưới tàng cây nhặt hoa quế, đầy đất đều là đóa hoa lớn như hạt gạo, bị gió thổi một cái, hoa màu vàng nhàn nhạt như sương mù, vây xung quanh bọn họ.



Phương tẩu liếc mắt nhìn, thấp giọng nói: "Chỉ sợ là cầm đi làm quế hoa cao, nhìn dưới tàng cây cũng trải chiếu."



Liên Kiều nhón chân lên nhìn bên kia, nàng cũng coi là cao trong đám bạn cùng trang lứa, nhưng mới chỉ có thể miễn cưỡng đẩy cửa sổ, thấy Phương tẩu ôm Tương Nghi đứng ở đó nhìn, hơi gấp gáp, dán lỗ tai lắng nghe vườn bên cạnh ồn ào, sinh lòng hâm mộ: "Phương tẩu, ta cũng muốn nhìn một chút."



"Có cái gì tốt nhìn, muốn ăn quế hoa cao, chúng ta đi Tộc Học Dương thị nhặt một chút hoa quế trở lại là được." Phương tẩu để Tương Nghi xuống, dắt tay nàng đi về phía trước, lúc này mới qua chưa đầy nửa tháng, phòng lớn Lạc thị đã thay đổi dáng vẻ, mấy chục cây kim quế thượng hạng và ngân quế trong vườn đều bị Lạc Đại lão gia bán. Bởi vì giờ trong phủ không có người làm gì, trên đất còn giữ từng một hố to, đất cũng chưa lấp xuống.



"Đại lão gia cũng thật là muốn tiền điên rồi, bây giờ lập tức bán tổ nghiệp." Liên Kiều không hài lòng hừ hừ một tiếng: "Phụ thân ta từng nói thời gian chuyển cây tốt nhất là mùa xuân, có thể bây giờ còn là mùa thu mà, gấp như vậy, một mùa đông cũng không chờ được."



Tương Nghi im lặng không lên tiếng, Lạc Đại lão gia hèn hạ vô sỉ, nàng phát hiện ở kiếp này, kiếp trước nàng sống tỉnh tỉnh mê mê, căn bản không nhìn thấu bản tính phụ thân, bây giờ nghĩ lại, có thể cho phép vợ kế ngược đãi con gái vợ trước như vậy, còn không phải nhìn thấy nhà mẹ Lạc Đại phu nhân có tiền sao? Nam nhân như vậy, quả thực cũng coi là hạ lưu vô sỉ.



Đi tới ngoài cửa, Phúc bá đang chờ nàng trên một chiếc xe ngựa, Phúc bá tự chuộc ra khỏi phủ, xe ngựa Lạc Phủ bị bán, ông dùng tiền tích góp cả đời mua chiếc xe ngựa này chạy kiếm ăn trong thành Nghiễm Lăng, mỗi ngày sáng sớm đúng lúc ở cửa đón Tương Nghi đi đọc sách.



Bên trong Tộc Học Dương thị có một mảng lớn cây hoa quế, chỉ mới vừa đi tới cửa Tộc Học, thì ngửi thấy từng trận hoa quế thoang thoảng, Tương Nghi nhìn Hoàng Nương Tử đứng ở cửa, thi lễ một cái: "Nương tử khỏe mạnh."



Trong một bàn tay Hoàng Nương Tử nâng hoa quế, cười tủm tỉm nhìn Tương Nghi: "Những bông hoa quế này, đều là mới mẽ nhất, bên trên còn có hạt sương."



Trong lòng Tương Nghi cảm kích, hôm qua nàng và Liên Kiều thương lượng muốn xin nhiều hoa quế chút làm quế hoa cao, không nghĩ tới lại bị Hoàng Nương Tử ghi tạc trong lòng, đến sớm thay nàng hái được rất nhiều hoa quế. Nàng vội vàng nói tạ: "Đa tạ nương tử phí tâm."
Chủ tớ mấy người đứng đó, nhìn lẫn nhau, luôn cảm thấy chuyện này hơi kỳ lạ, lại không biết không đúng chỗ nào, trong lúc nhất thời im lặng.



Không lâu sao, Liên Kiều cười trở lại: "Cô nương, cô nương, Đại lão gia nghe nói cô nương mời nương tử tới ngắm trăng, cũng không nói nhiều, chỉ nói đến lúc đó đưa con lươn tới để cho cô nương thêm đồ ăn."



Tần ma ma nở nụ cười: "Dù sao cũng là kẻ hẹp hòi, con cua đắt hơn, nên hắn không bỏ được."



Phương tẩu gật đầu một cái: "Con lươn này là không đáng bao nhiêu tiền, nên Đại lão gia vẫn muốn giả vờ giả vịt."



Tương Nghi không ên tiếng, dựa theo hiểu biết của nàng với phụ thân Lạc Đại lão gia, chưa chắc hắn sẽ đưa con lươn tới, hắn là kẻ vắt cổ chày ra nước, hôm nay là sao? Chẳng lẽ là được Bồ tát điểm hóa, bỗng nhiên tỉnh lại hả?



Đang suy nghĩ, mặt của Lạc Tương Hồn xuất hiện ở cửa: "Đại tỷ, ngày mai đệ đi nhà Ngoại Tổ qua trung thu, tỷ đừng để phần cơm và thức ăn, đến lúc đó đệ mang bánh Trung thu về cho tỷ."



Ăn cơm nửa tháng, Lạc Tương Hồn cũng có chút tình cảm với nàng, lại còn nhớ phải mang bánh Trung thu cho nàng, Tương Nghi cười gật đầu một cái: " Đệ cứ đi đi, đừng nhớ tỷ, vừa nãy tỷ còn mua bánh Trung thu đó." Nàng ngoắc gọi Lạc Tương Hồn tới, chuyển một cái bánh bột tiểu Nguyệt cho hắn: "Hôm nay đại tỷ qua tết trung thu trước thời hạn với đệ."



Lạc Tương Hồn cầm bánh bột trong tay, lệ trong mắt long lanh: "Đại tỷ, tỷ thật tốt, lúc trước đệ đối xử tỷ như vậy, nhưng tỷ không ghi hận chút nào."



"Có cái gì mà ghi hận? Trước kia đệ còn không hiểu chuyện, bây giờ hiểu chuyện là được." Tương Nghi sờ đầu Lạc Tương Hồn một cái: "Dù sao chúng ta là tỷ đệ phải không ?"



"Dạ, đệ biết rồi." Lạc Tương Hồn ngẩng đầu lên, nở nụ cười: "Đa tạ tỷ, đại tỷ."