Nữ Nhi Lạc Gia

Chương 95 : Nhà

Ngày đăng: 22:23 21/04/20


Việc chia nhà xử lý xong rất nhanh, Lạc lão phu nhân chia đồ trang sức còn lại trong hộp làm ba phần, mỗi phòng một phần: "Các ngươi giữ đi, đến lúc đó lựa mấy thứ đáng tiền, chờ Tôn nhi cháu gái gả cưới, lấy ra cho chúng, cũng có thể giữ được mặt mũi."



Phòng lớn không có chủ mẫu, Lạc lão phu nhân cười nhìn Lạc Tam Thái gia: "Một phần này, xin phiền trong tộc bảo quản giúp ta, ta không yên tâm lão đại này, ai biết hắn có thể bán sạch các loại đồ trang sức dùng không."



Hộp đồ trang sức của Lạc lão phu nhân có chừng mấy hộp, từ khi bà gả vào Lạc gia, đã trải qua hơn ba mươi năm, cũng giữ được không ít thứ, khi Tam phòng Lạc thị chia đều đồ trang sức, mỗi phòng cũng được chừng năm mươi cái, cũng coi là thu hoạch rất phong phú, Lạc Đại lão gia nhìn chằm chằm một đóng đồ trang sức kia, oán hận nuốt một ngụm nước miếng, mình hoàn toàn đắc tội mẫu thân, thà đưa đồ trang sức này cho trong tộc bảo quản, cũng không muốn cho hắn giữ.



Thật ra thì Lạc Tam Thái gia rất không muốn bảo quản đồ trang sức của Lạc lão phu nhân, không có gì hay, còn phải lo lắng sợ hãi, vì vậy chắp tay với Lạc lão phu nhân: "Đại tẩu, ngươi cũng biết tông từ Lạc thị lâu năm không tu sửa, người mời tới giữ cửa là một lão đầu, nếu là bị tặc nhân theo dõi, đêm khuya ăn trộm đi, ta đây cũng không gánh nổi trách nhiệm này, không bằng như vậy, tồn đến Tiền trang Hối Thông trong, hàng năm ra nhiều chút bảo quản bạc là được."



Lạc lão phu nhân che ngực, thở hổn hển, dùng sức ho khan một tiếng: "Vậy cứ như thế đi, viết khế thư với Tiền trang Hối Thông, chờ khi bọn Hồn nhi cưới gả lấy thêm ra đưa cho hắn."



Đây không thể nghi ngờ là phủi sạch sẽ duy nhất một chút Lạc Đại lão gia có thể ngắm đều, hắn trầm mặt, vốn muốn chia nhà chiếm chút chỗ tốt, không nghĩ tới bạc và đồ trang sức không có một chút liên quan với mình, duy nhất tới tay chỉ là một vườn, còn phải chia đều thành ba phần, đến lúc đó qua tay cũng bán không được bao nhiêu.



Do dự muốn nói chuyện, nhưng lại không dám chống đối Lạc lão phu nhân, sắc mặt Dương Nhị Phu nhân đứng bên cạnh rất khó nhìn, Lạc Đại lão gia nào dám nói nhiều một câu, rất sợ nàng trở về than phiền với mẫu thân chồng nàng, chức Huyện lệnh của mình chỉ sợ sẽ chặt đứt hi vọng.



Cứ như vậy mà phân chia gia sản, mỗi người Tam phòng tới in dấu tay, lĩnh khế thư của mình đi qua. Gia Mậu và Bảo Trụ đi tới trước mặt Tương Nghi: "Đi, đi viện các ngươi chơi."



Lạc Tương Hồn từ một bên chen tới: "Biểu ca, ta muốn đi với các huynh."


Lạc Đại lão gia hơi không giải thích được nhìn Phương tẩu, chỉ thấy nàng đặt gạch xanh giữa hai cái bàn, trên tay dùng sức bổ một cái, gạch xanh vỡ vụn thành hai mảnh, bột gạch tinh tế rơi trên mặt đất, Lạc Đại lão gia nhìn thấy run rẩy không thôi, đứng cũng đứng không vững, một tay đỡ ngưỡng cửa giật mình nhìn Phương tẩu.



Hắn từng nghe nói qua, sức lực Phương tẩu hầu hạ Tương Nghi rất lớn, nhưng không nghĩ tới lại lớn đến loại trình độ này —— đầu của mình có thể cứng rắn như gạch xanh? Nàng tay không có thể bổ gạch xanh, muốn bổ đầu của mình còn không phải chỉ một câu nói? Lạc Đại lão gia chỉ cảm giác trên ót mình một mảnh lạnh lẽo, giọng nói cũng có chút phát run: "Nếu, nếu như vậy, vậy... Như vậy tùy các ngươi vậy."



Phương tẩu khinh miệt nhìn hắn một cái, dùng đá đá, bụi gạch xanh bay lên, trước mặt Lạc Đại lão gia mờ mờ một mảnh, hắn lui về phía sau một bước, giật mình nhìn Phương tẩu bên kia, nơm nớp lo sợ chạy như bay chạy ra ngoài.



"Vậy phải làm sao bây giờ?" Mặt mày Lạc Đại lão gia ủ dột đứng trong phòng, nhìn Trần di nương bụng lớn: "Còn muốn lấy nha hoàn bà tử của nàng, không nghĩ tới từng người một lợi hại như vậy."



Trần di nương vội vàng đi lên, đưa tay xoa bả vai một cái Lạc Đại lão gia: "Lão gia, chẳng qua chỉ là ba hạ nhân thôi, để cho Đại tiểu thư giữ lại là được, bên Lý di nương kia có thể ít hai người, nàng vốn xuất thân nha hoàn, vừa không có gánh nặng, có thể dùng một ít vài người."



Giờ phòng lớn Lạc Phủ không có chủ mẫu, Trần di nương dĩ nhiên là tranh đua với Lý di nương, mình xuất thân từ nha hoàn thiếp thân Tiền thị, nếu so với Lý di nương kia thì quý giá hơn rất nhiều, năm đó Lý di nương chỉ là nha hoàn vẩy nước quét nhà hậu viện, chẳng qua là Lạc Đại lão gia nhất thời nổi hứng thu nàng thôi.



Về phần Đại tiểu thư, chắc chắn không thể thiếu người làm, Trần di nương quyết định vẫn là phải khuyên nhủ Lạc Đại lão gia: "Lão gia, nếu ngươi đuổi người làm của Đại tiểu thư đi, chỉ sợ trong lòng Đại tiểu thư oán trách ngươi, đến lúc đó xuất giá, thì sẽ không nhớ nhà mẹ rồi."



"Hừ, ta không muốn nàng tưởng nhớ cái gì." Lạc Đại lão gia xem thường, trong đầu bắt đầu tính toán, mình nên làm thế nào đoạt lại đồ cưới từ trong tay nữ nhi? Bốn cửa hàng, nghe nói ở khu vực phồn hoa Hoa Dương, một năm hơn vạn lượng bạc ước chừng là có.



Nếu là nàng không muốn buông tay... chân mày Lạc Đại lão gia cau lại.