Nữ Nhi Lạc Gia

Chương 100 : Cởi nhà tù giương cánh bay

Ngày đăng: 22:24 21/04/20


Bảo Trụ chấp bút, hai bên lập khế thư: Lạc thị Tương Nghi đoạn tuyệt quan hệ phụ nữ [cha con], từ nay về sau, không là người trong Lạc thị.



Tương Nghi nghe Bảo Trụ đọc xong, trên mặt không chút biểu tình, đi tới phía trước ấn ngón tay lên. Bảo Trụ cầm khế thư kia đưa cho nàng, mặt đầy tiếc nuối: "Tương Nghi, sau này chúng ta không phải biểu huynh muội rồi hả?"



Bảo Thanh ở một bên ngẩng đầu nói: "Ca ca, huynh hồ đồ hả? Tương Nghi tỷ tỷ không có đoạn tuyệt quan hệ với nhà chúng ta, nàng là biểu tỷ của ta."



Bảo Trụ sờ một cái đầu, nở nụ cười: “Sao lại không phải chứ."



Lạc Đại lão gia nhận lấy khế thư kia, vươn tay ra với Tương Nghi: "Bạc đâu?"



"Tần ma ma, đưa ngân phiếu cho hắn." Tương Nghi phân phó một tiếng, Tần ma ma đưa một tấm ngân phiếu cho Lạc Đại lão gia: "Ngân phiếu của tiền trang Hối Thông, ngươi có thể yên tâm, đổi được trên cả Đại Chu."



Lạc Đại lão gia nhận lấy ngân phiếu, lật đi lật lại nhìn một hồi, rồi mới thận trọng bỏ ngân phiếu vào trong túi bên của tay áo: "Ngươi đã không phải người Lạc Phủ rồi, tự nhiên cũng không thể ở Lạc Phủ ở, nếu muốn ở, vậy cũng phải hơn đưa bạc mới được..."



"Đương nhiên ta sẽ không sẽ ở Lạc Phủ nữa." Tương Nghi quét mắt nhìn mọi người trong phòng, yêu kiều cúi chào: "Các vị trưởng bối, Tương Nghi bái biệt."



Tay Phương tẩu run một cái, con lươn Vọng Nguyệt bay thẳng tới Lạc Đại lão gia, khi hắn còn không kịp phản ứng có chuyện gì xảy ra, đã cảm thấy một vật lạnh như băng chui vào cổ mình, trượt xuống. Lạc Đại lão gia bị hù dọa toàn thân phát run, bên này Phương tẩu âm trầm: "Ăn lươn Vọng Nguyệt bị trúng độc mà chết, không biết bị lươn Vọng Nguyệt cắn sẽ thế nào?"



Bảo Trụ cười nói: "Chắc chắn cũng sẽ trúng độc, không phải nói lươn Vọng Nguyệt độc tính rất nặng sao?"




Mấy quản sự xử lý cửa hàng liều mạng kêu khổ, đều nói đồ vật là bọn họ tốn vốn tiền vào, bây giờ muốn dọn đi, tiền kia cũng thua thiệt, trở về Lạc Phủ, Lạc lão phu nhân không thể không trách cứ bọn họ. Vài người đi lại, lời nói tốt đầy một sọt lớn, ý vị kêu khổ cả ngày, bọn nha dịch không có chủ ý, lại kéo mấy ngày, cuối cùng mới báo lên Lâm tri phủ.



Lâm tri phủ nghe mấy tên quản sự giảo hoạt như vậy, giận tím mặt, tự mình chọn một tên cùng biết chuyện đi xử lý, tâm tư Lâm tri phủ là muốn mau mau lấy bắt mấy quản sự của Lạc lão phu nhân rời khỏi, đi tới trong cửa hàng, không nói hai lời, để cho nha dịch lôi mấy quản sự ra ngoài: "Tu hú chiếm tổ (khách chiếm nhà chủ), còn muốn tố khổ? Mau mau về Nghiễm Lăng đi!"



Dây dưa ở Hoa Dương một tháng, cuối cùng là cầm lại ba cửa hàng, Thúy Chi và Toàn Quý xử lí hai gian cửa hàng lân cận, Lưu ma ma quản cái này. Ba người thương nghị một chút, cũng không biết Tương Nghi chuẩn bị làm mua bán gì, thanh lí toàn bộ đồ trong cửa hàng trước lại nói.



Xử lí hang mất nửa tháng, trong cửa hàng đầu vô ích không ít, Lưu ma ma cảm thấy có thể vừa mua bán vừa chờ Tương Nghi, nên tự mình đi nơi khác xem hàng, mời mấy tiểu nhị nhìn cửa hàng, cũng coi như khai trương làm ăn, chẳng qua là không nghĩ tới này làm ăn không bằng xử lý chuyện trong nhà, nhìn đơn giản, nhưng lại ít thấy khách tới.



Vừa mới đến Hoa Dương, chưa quen cuộc sống nơi đây, không đi mời chưởng quỹ giỏi được, Lưu ma ma đành tự mình chịu trách nhiệm tính sổ, may mắn khi đó đi theo Tiền thị cũng học chút chữ viết nông cạn, biết thêm giảm đơn giản, miễn cưỡng duy trì cửa hàng, không lỗ vốn, nhưng kiếm được cũng không nhiều, trừ tiền công mấy tiểu nhị, nửa tháng mới kiếm lời hai mươi lăm lượng bạc.



"Cô nương, ta có không mặt mũi nào gặp ngài." Lưu ma ma thở thật dài một cái: "Khi đó không biết trời cao đất rộng, ở trên công đường nhận lời một tiếng, không nghĩ tới..."



"Ma ma, ngươi đã tận lực, không phải nói cách nghề như cách núi sao ? Ngươi làm tốt chuyện nội vụ, nhưng không tinh thông chuyện làm ăn là rất bình thường." Tương Nghi an ủi bà một câu: "Không lỗ vốn đã là rất tốt, huống chi ngươi còn kiếm lời hai mươi lăm lượng bạc!"



Lưu ma ma nghe lời này, ánh mắt sáng lên, trên mặt dần dần cởi bỏ xấu hổ: "Có thật không? Cô nương thật sự nghĩ như vậy?"



Tương Nghi gật đầu một cái: "Ma ma, ta thật không trách tội ngươi, sau này chúng ta sống cùng nhau, tinh thần sức lực hợp lại, nhất định có thể kiếm được nhiều hơn một chút."