Nữ Nhi Lạc Gia

Chương 111 : Lời nói uyển chuyển từ chối lòng tốt

Ngày đăng: 22:24 21/04/20


”Lạc đại tiểu thư chuẩn bị mở Trà Trang?” Lâm tri phủ và Lâm phu nhân nhìn nhau cười một tiếng: “ Tốt tốt tốt, vừa nãy chúng ta còn nói không có trà ngon, đây đúng là buồn ngủ có người đưa gối.”



Trên mặt của hai người đều có nụ cười chân thành, Tương Nghi nhìn thấy trái tim một trận ấm áp, người với người trên thế gian này sao khác nhau quá, người Lạc Phủ không ai bụng dạ tốt, nhưng đạp cửa ra khỏi Lạc Phủ, thì phát hiện bên ngoài người tốt quả thực rất nhiều. Chẳng lẽ đây cũng là vật hợp theo loài?



“Nếu chỗ Tương Nghi có trà ngon, nhất định đưa đến phủ Lâm đại nhân trước.” Tương Nghi nói một mực cung kính, phần tôn kính kia là tới từ đáy lòng, không có chút giả bộ nào.



“Không không không, ngươi mở Trà Trang, chúng ta phải đi Trà Trang kia của ngươi mua đồ, đây cũng là để cho người ta biết đến trà trong trà trang của ngươi tốt đây, không phải nhất cử lưỡng tiện sao?” Lâm phu nhân hiền hòa cười cười: “Ngươi cũng đừng thoái thác, chuyện này chúng ta định như vậy đi.”



Tương Nghi khẽ gật đầu một cái: “Tương Nghi sẽ dùng hết sức sớm mở cửa hàng.”



“Tương Nghi, thêu phường thì không cần suy nghĩ phương pháp, cứ gọi Trân Lung phường, Trà Trang kia muội nghĩ tên chưa?”ứAnh mắt của Gia Mậu nhìn về phía Tương Nghi, tựa như có thâm ý, Tương Nghi nhìn thấy quẫn bách một trận, xoay mặt đi, tên Trà Trang Thúy Diệp vòng vo ở đầu lưỡi của nàng, nhưng không có cách nào nói ra khỏi miệng.



Đó là một bí mật sâu trong nội tâm nàng, giống như giấu trong một hộp nhỏ, nhẹ nhàng mở ra, chuyện cũ kia sẽ giống như hồ điệp bay tán loạn ra, đôi cánh vàng nhạt vàng đậm phất phới trước mặt, mà bí mật kia, giống như một khối mỹ ngọc nằm dưới đáy hộp, nhìn hết sức cứng rắn, nhưng đưa tay chạm vào một chút, đau đớn vô cùng.



Nàng cúi đầu ngồi ở đó, không dám nhìn mặt của Gia Mậu, nàng luôn cảm thấy ánh mắt kia của Gia Mậu làm nàng quẫn bách không chịu nổi, giống như biển rộng mênh mông, mang theo ấm áp của ánh mặt trời, thẳng tắp chiếu tới.



“Lạc đại tiểu thư, ta tới lấy cái tên thì thế nào?” Bỗng nhiên Lâm tri phủ mở miệng nói chuyện: “Đến tiết Thanh Minh, vườn trà đầy núi đồi đều là một mảnh thanh thanh thúy thúy, không bằng liền kêu Trà Trang Thúy Diệp đi.”




Không phải Lạc đại tiểu thư không được, chủ yếu là thân thế của nàng cũng quá nghèo. Lâm phu nhân len lén đánh giá Tương Nghi, mặc dù nói thần tình khí độ kia coi như hơi có khí tức, mặt mũi sơ lãng tự nhiên phóng khoáng, mà dù sao nàng đã nhất đao lưỡng đoạn với Lạc gọa—— cho dù không kết thúc, Lạc gia Nghiễm Lăng sớm không phải Lạc gia ngày xưa, đâu xứng với Lâm gia.



“Tương Nghi, sao muội không đi vào Lâm phủ?” Dùng cơm tối trong Lâm phủ xong ra, còn chưa đi đến bên cạnh xe ngựa, Bảo Trụ đã vội vội vàng vàng hỏi nàng: “Có người chăm sóc, chúng ta cũng yên tâm hơn.”



“Ta có hai ma ma, hai tẩu tử, còn có một nha hoàn thiếp thân chăm sóc, chẳng lẽ còn không được chăm sóc chu toàn?” Tương Nghi Tiếu rồi cười, chỉ chỉ bên người Liên Kiều: “Bảo Trụ biểu ca, huynh không thấy miệng Liên Kiều có thể treo ấm rồi hả?”



Liên Kiều bĩu môi nói: “Bây giờ Cô Nương cuối cùng đi ra, tiêu dao tự tại, không cần gặp người hành lễ, lúc nào cũng ăn nói khép nép, thoải mái sống qua ngày không chịu, nhất định phải nhìn sắc mặt người ta hả? Đừng thấy người một nhà Lâm tri phủ tốt, cho dù người tốt đến đâu, ở lâu, tráng không được có chuyện phiền toái, đến lúc đó bị tức còn không phải Cô Nương sao?”



Gia Mậu ở bên cạnh gật đầu: “Tương Nghi, nha hoàn này của muội là một người thông minh lanh lợi, nhìn xa trông rộng.”



“Ta cảm thấy Tương Nghi tỷ tỷ nghĩ đúng.” Thu Hoa nhỏ giọng nói: “Đến ở dưới mái hiên nhà người khác, lúc nào cũng phải chiều ý nịnh nọt người ta, không bằng làm bạch yến trên bầu trời, muốn chỗ nào thì tới chỗ đó, sống tự do tự tại.”



Tương Nghi cười nói: “Thu Hoa muội muội nghĩ giống ta quá.”



Bảo Trụ thấy mọi người cũng không tán thành Tương Nghi đến ở Lâm phủ, cũng không giữ vững, chẳng qua là ngượng ngùng nói: “ Muội cần phải bảo trọng mình.”