Nữ Nhi Lạc Gia

Chương 112 :

Ngày đăng: 22:24 21/04/20


Đêm thu một mảnh tĩnh lặng, côn trùng chiêm chiếp kêu to trong đồng cỏ, để cho đêm yên tĩnh này lộ vẻ náo nhiệt.



Một vòng trăng lưỡi liềm treo nôi chân trời, rìa ngoài màu vàng nhàn nhạt có một tầng đỏ thắm, như có như không, cực kỳ mông lung. Dưới tàng cây trong sân nhỏ đứng một người, chắp tay sau lưng ngẩng đầu ngắm trăng, mà ánh mắt của hắn, lại nhìn về một gian phòng.



Cửa nha chưa mở, ánh đèn vàng ấm chiếu trên màn cửa sổ bằng lụa mỏng tạo thành một bóng dáng, như có người ngồi trước cửa sổ, một cái tay nâng quai hàm đang ngưng thần suy nghĩ tâm sự. Đột nhiên, cửa kia “Két” một tiếng mở, người dưới tàng cây kia sợ nhảy lên, lặng lẽ dời thân thể sang bên, chỉ thấy Liên Kiều đi ra, trong tay cầm một chiếc khăn, rũ xuống, đung đưa trong bóng đêm.



“Ca ca.” Sau lưng truyền tới tiếng kêu của Xuân Hoa, Gia Mậu lấy làm kinh hãi, quay mặt đi, nhàn nhạt đỏ ửng tản ra trên mặt, thua thiệt ánh trăng mông lung này, ẩn núp phần lúng túng bất an kia.



“Xuân Hoa, sao muội không có tiếng không hơi thở đến đằng sau ta, cố ý muốn làm ta sợ?” Gia Mậu giả vờ nghiêm mặt: “ Muội càng lớn càng bướng bỉnh rồi, sao lại không một chút dáng vẻ thục nữ vậy!”



Xuân Hoa làm cái mặt quỷ với hắn: “ Muội cũng không muốn làm thục nữ, muốn làm thục nữ cũng phải chờ đến sau khi muội cập kê hãy nói! Bây giờ thì quy quy củ củ rồi, không có ý nghĩa!” Nàng nhìn một chút Gia Mậu, trên mặt hiện lên thần sắc nghi ngờ: “Ca ca, huynh đứng ngốc ở chỗ này làm chi? Sắp giờ Hợi rồi, cũng nên chuẩn bị nghỉ ngơi.”



Gia Mậu rầm rì nói: “Ta chờ Bảo Trụ tắm ra, xong đi tắm một cái, giờ còn có thời gian, đứng đứng trong sân.”



Xuân Hoa hồ nghi liếc mắt nhìn Gia Mậu, bám theo không buông: “Vậy vừa nãy huynh nhìn cái gì xuất thần vậy ? Muội đi tới phía sau huynh cũng không phát hiện!” Nàng nhìn cánh cửa nửa mở phía trước, bỗng nhiên tỉnh ngộ lại: “Ca ca, huynh đang nhìn phòng của Nghi muội muội, phải không ?”



Gia Mậu quýnh lên, quay đầu đi nói thật nhỏ: “Mới không có, muội nói bậy!”




Liên Kiều tức giận nói: “Ta xem còn không có gì, lúc trước ở nhà làm việc, không hiếm thấy đến những người đó bên chồng cỏ lâu lâu bão bão, nhưng bây giờ chúng ta là mang theo cô nương đi ra du Thu, cho nàng xem những thứ này, không tốt lắm.”



Phương tẩu liếc mắt Tương Nghi đi ở phía trước một cái, kéo tay của Liên Kiều: “Lắm mồm!”



Tương Nghi và Xuân Hoa Thu Hoa đi cùng nhau, bên cạnh còn đi theo Bảo Trụ và Gia Mậu, Phương tẩu rõ ràng thấy, vị Dung Đại thiếu gia kia, ánh mắt thỉnh thoảng dừng trên người Cô Nương nhà mình.



Chỉ là một đứa trẻ, chẳng lẽ đã nở hoa tình yêu sao ? Phương tẩu hơi nghi ngờ, tuổi nhỏ như vậy đã có tình ý kiểu khác, vị Dung Đại thiếu gia này và người khác thật là không giống nhau —— có lẽ cũng chỉ là mình nghĩ quá nhiều, Phương tẩu lắc đầu một cái, tuổi tác bày ở đó, sao có thể suy đoán lung tung!



Chỉ là tình cảm khi còn bé có lẽ có thể sinh ra nhân duyên sau này, Phương tẩu nhìn Tương Nghi đi ở phía trước một chút, lại nhìn Gia Mậu một chút, chỉ cảm thấy hai người xứng đôi cực kì, không khỏi hơi nở nụ cười, nếu sau này hai người này có thể thành một đôi, vậy cũng mỹ mãn rồi.



“Tránh ra, tránh ra!” Sau lưng truyền tới một trận cao giọng gào thét, chỉ thấy một con ngựa cao lớn chạy tới bên này, trận trận tiếng vó ngựa như đánh trống làm người ta sợ hết hồn hết vía, tro bụi theo con ngựa kia tung bay lên, theo hướng gió mà bay lên mặt của người ta, trong khoảnh khắc ánh mắt người đi trên đường phía trước mờ mờ một mảnh.



“Mau tránh ra!” Người đi đường rối rít kinh hô tránh né sang hai bên, e sợ con ngựa kia sẽ đạp đến trên người mình, người chen chúc bên cạnh, người gạt người ra, giống như muốn chen những người khác đến dưới vách núi.



Tương Nghi vốn là đang nói đùa với Xuân Hoa Thu Hoa, đột nhiên dòng người đẩy tới chỗ nàng, còn chưa kịp phục hồi tinh thần lại, bên cạnh đã có một đôi tay tới giữ nàng lại, bên tai có một trận khí tức ấm áp: “Đừng sợ, có ta ở đây!”