Nữ Nhi Lạc Gia

Chương 113 :

Ngày đăng: 22:24 21/04/20


Một trận ấm áp, truyền tới từ lòng bàn tay, làm tay nàng vốn hôi lạnh lẽo từ từ ấm lên.



Tương Nghi ngẩn người, gần như sắp nói không ra lời, những lời này rất quen thuộc —— năm đó nàng mang bầu hài tử Gia Mậu, dùng hài tử trong bụng dụ dỗ Gia Mậu bỏ trốn với nàng.



Khi đó Gia Mậu nói cái gì? “Đại ẩn ẩn vu thị, Tương Nghi, ta biết nàng một mực muốn đi Tô Hàng nhìn một chút, chúng ta dứt khoát là định cư ở chỗ đó, sau này ta không còn là trưởng công tử Trường Ninh Hầu phủ, ta chỉ là nhất giới thảo dân, phụng bồi nàng ẩn cư bên bờ Tây hồ, hai người chúng ta thật tốt sống hết đời, nuôi dưỡng hài tử lớn lên.”



Nàng ôm lấy hông của hắn, dán mặt vào trên vai hắn, thấp giọng nói: “Gia Mậu, chúng ta tách ra nhiều năm như vậy, thật vất vả mới đến cùng một chỗ, luôn cảm thấy đang nằm mơ. Ta thật là sợ, thật là sợ vừa mở mắt liền không thấy chàng nữa.”



Lệ nóng từ trong mắt của nàng cuồn cuộn chảy xuống, có lòng chua xót, có áy náy, có hướng tới.



Khi lòng như tro tàn qua nhiều năm sau, ở kinh thành thấy Gia Mậu một lần nữa, Tương Nghi phát hiện mình không thể quên hắn như cũ, chuyện ngày xưa hiện rõ mồn một trước mắt, không có rút đi một tia màu sắc. Trong đáy lòng nàng tự nhiên dâng lên cảm giác khát vọng, nàng không muốn lại bỏ qua Gia Mậu.



Nàng liều lĩnh cướp lấy phần cảm tình kia của Gia Mậu, quên mất hắn là một nam nhân có gia đình, lợi dụng tín nhiệm và đồng tình của Gia Mậu với nàng, nàng quyến rũ hắn, có hài tử của hắn. Gia Mậu biết nàng có bầu, cuối cùng quyết định vứt bỏ Trường Ninh Hầu Phủ, bỏ trốn với nàng.



Nàng tựa vào trước ngực Gia Mậu, không thực tế chút nào, hạnh phúc này quả thực làm cho nàng cảm thấy mờ mịt, nơi xa truyền tới tiếng hát du dương, mức độ tiếng kia càng ngân càng cao, đến chỗ cực cao, phảng phất lập tức sẽ đứt rời. Ngậm nước mắt nhìn Gia Mậu, nụ cười của nàng so với khóc còn khó coi hơn, nụ cười bên mép cứng ngắc, từ từ khóc không thành tiếng.



Gia Mậu ôm nàng vào ngực, dịu dàng vuốt tóc nàng, thấp giọng nói bên tai nàng: “Đừng sợ, có ta ở đây!”



Những lời này, lại một lần nữa nói ra từ trong miệng Gia Mậu, bỗng nhiên Tương Nghi có chút tâm hoảng ý loạn, trong đầu nàng bỗng nhiên xuất hiện một suy nghĩ —— Gia Mậu, không phải sống lại giống nàng chứ? Nếu không sao hắn có thể thay đổi lớn như vậy, hơn nữa sao hắn biết nói ra câu nói kiếp trước chứ?



Hắn là đang thử thăm dò mình sao? Tương Nghi ngẩn người ta đó, thân thể cứng ngắc, thật là không thể tin được ý nghĩ của mình vừa nãy.




“Vì đồ cưới mẹ ngươi hạ độc ngươi?” Lý thị run lập cập, quả thực không thể tin được lại có xảy ra chuyện như vậy: “Hổ dữ không ăn thịt con!”



“ Ừ.” Tương Nghi nhẹ giọng nói: “Cho nên bây giờ Tương Nghi không có cha, chỉ có mẹ thôi.”



Lý thị thở thật dài một cái: “Tương Nghi, ngươi định đến Hoa Dương ở cũng tốt, chẳng qua là phải tới nhà cậu chơi một chút, bây giờ ngươi không cha không mẹ, cũng chỉ có mấy cậu rồi, sao còn có thể lạnh nhạt? Như vậy đi, tối hôm nay tới hẻm hồ đồng dùng cơm, cùng mấy biểu huynh muội của ngươi thân cận một chút.”



“Mợ hai quả thực quá khách khí, là Tương Nghi lễ phép không chu toàn, vốn nên sớm tới bái phỏng.” Tương Nghi yêu kiều hạ bái: “Buổi tối Tương Nghi sẽ đúng hạn tới.”



“Khách khí cái gì!” Lý thị hiền hòa nhìn Tương Nghi, thầm nghĩ trong lòng, cháu ngoại gái này thật là đáng thương, gầy thành bộ dáng như vậy, như là gió thổi một cái sẽ bay mất, mình phải dặn nữ đầu bếp làm nhiều thức ăn ngon miệng bổ dưỡng chiêu đãi nàng mới được.



Nắng chiều từ từ hạ xuống, khắp nơi đều là một mảnh đỏ hồng, còn mang theo màu vàng kim. Phúc bá từ từ chạy xe ngựa đi tới hẻm hồ đồng thành nam, trước hẻm có một cây ngân hạnh rất lớn, phải hai người mới ôm hết, lúc này lá cây đã chuyển vàng, lập lòe đầy đất, giống như mười triệu cây quạt nho nhỏ, tầng tầng ngổn ngang gấp lại đến.



Phương tẩu và Liên Kiều nhảy xuống xe trước, đưa tay đỡ Tương Nghi xuống: “Cô nương, đến.”



Đầu đường hồ đồng có mấy đứa trẻ đang chơi đùa, thấy mấy người Tương Nghi, ríu ra ríu rít nghị luận: “Ngồi xe ngựa tới đấy, nhất định là đến tìm Tiền gia!”



Tương Nghi nhìn lối vào kia, trong lòng đau xót, tình huống của cậu hai và cậu ba đúng là không ra hình dáng gì.



Khi Tiền gia chia nhà, Tiền lão thái gia thương tiếc con nhỏ nhất, sợ con trai lớn vô lại, Tiền phủ chia một nửa cho Tiễn Mộc Dương, lại chỉ chia nhà bên hẻm hồ đồng này cho tiền Nhị gia và tiền Tam gia: “Ta đưa mỗi người các ngươi một vạn lượng bạc, làm chi phí mua nhà, nếu ngại mua nhà phiền toái, vậy các ngươi cứ đến ở hẻm hồ đồng đi, hai người xây tường ở giuẫ, chia đều là được.”