Nữ Nhi Lạc Gia

Chương 114 : Thân thích nói cười vui vẻ

Ngày đăng: 22:24 21/04/20


Hẻm Hồ Đồng nhà chỉ có năm nhà, không quá lớn, cũng không quá nhỏ.



Lúc Tiền lão thái gia còn trẻ, thích một cô gái lầu xanh, đầu óc nóng lên, len lén tiêu một số bạc lớn chuộc thân cho nàng, còn mua nhà chỗ này để nàng vào ở. Sau người nhà biết chuyện này, cắt bạc của Tiền lão thái gia, cô gái lầu xanh kia thấy mấy tháng kim chủ không đưa đồ trang sức ngân lượng, lập tức ngoài ra tìm nhà khác, làm một di nương phú thương, đi đến phía nam, cũng không trở lại nữa.



Tòa nhà này để trống một năm, cuối cùng Tiền lão thái gia chặt đứt niệm tưởng với cô gái kia, những vẫn không nỡ bán đi, lấy đến cho thuê, hàng năm ít cũng cho mướn được chừng một ngàn lượng bạc, cho mướn sắp được 30 năm, cũng coi như là một khoản bạc lớn, khi chia nhà cũng có công dụng.



Cậu hai Tiền Mộc Thần và cậu ba Tiền Mộc Nghiêu đều là người tính tình thành thật, ăn nói vụng về, biết cha thiên vị, có cũng không có cách nào cạnh tranh mấy phần chỗ tốt cho mình, đàng hoàng lấy được một số thứ mang ra khỏi Tiền phủ. Huynh đệ hai người thảo luận một chút, cũng không ngoài ra mua phòng ốc, dứt khoát cùng nhau chung sống, tường rào cũng không xây, hai nhà ở trong một vườn, mặc dù hơi chen chúc, nhưng lại vui vẻ hòa thuận, từ sáng sớm đến tối nghe thấy bên trong hô bằng dẫn bạn tất cả đều là tiếng cười trẻ thơ.



Tiền Mộc Thần và Tiền Mộc Nghiêu mỗi người cũng được chia hai cửa hang và mấy vạn lượng bạc, rất là kinh hỉ, chẳng qua là vợ hai người cũng hơi không vừa ý: “Đại ca chia được một vườn lớn như vậy, còn có năm sáu cửa hàng, cửa hàng điền trang còn dư lại đều là để lại cho đứa con đó, tâm này cũng thật là thiên đến chân trời !” [ý là quá thiên vị]



Hai người cũng rất bất đắc dĩ, chỉ có thể khuyên phu nhân của mình: “Không có cách nào, con cả con út luôn luôn tốt hơn! Chờ chúng ta thi đậu cử nhân, sau này tự nhiên cho các ngươi sống những ngày an nhàn!”



Lý thị và Lưu thị liếc mắt nhìn nhau, quả thực hơi bất đắc dĩ, nhưng cũng biết phu quân mình là người tâm tính thế nào, chỉ có thể yên lặng chịu đựng một thôi. Lý thị và Lưu thị thương lượng trong tối: “Đệ muội, bây giờ bọn nhỏ còn nhỏ, bạc trong tay chúng ta tiết kiệm còn đủ tiêu, nhưng chờ trưởng thành đến lúc nghị hôn, chỉ sợ trong tay sẽ rất khó khăn.”



Lưu thị nhíu mày nói: “Sao lại không phải, chúng ta nên suy nghĩ một chút, cửa hàng này làm thế nào mới có thể làm ra nhiều bạc mới đúng, Nhị tẩu ngươi cũng còn khá, chỉ có một nam một nữ, bây giờ trong bụng ta lại thêm một đứa, thật đúng là làm người buồn bực.”


Lý thị và Lưu thị nghe lời này mới yên lòng, mặc dù các nàng hiền huệ, nhưng là nghĩ đến Tương Nghi mang theo nha hoàn bà tử vào ở, cũng không chỗ sắp xếp, trong lòng cũng buồn rầu, may mắn Tương Nghi tự mình cự tuyệt.



“Vậy...” Tiền Mộc Thần thấy sắc mặt phu nhân mình dần dần biến hóa, bỗng nhiên cũng nhớ lại mình không còn ở Tiền phủ nữa rồi, tòa nhà này đã là nghèo rớt mồng tơi, đâu có thể thoải mái đón người đi vào. Người nghèo chí ngắn, cho dù là có lòng chăm sóc cháu ngoại gái, cũng không sức lực này.



“Cậu, hai người yên tâm, Tương Nghi có ma ma và nha hoàn thiếp thân chăm sóc, không có chuyện gì được.” Tương Nghi cười với Tiền Mộc Thần và Tiền Mộc Nghiêu một cái: “Có chỗ khó gì, Tương Nghi nhất định sẽ đến tìm cậu mợ giúp.”



“Được lắm.” Tiền Mộc Nghiêu vội vàng nhận lời: “Có chuyện khó gì, không thể một mình gánh vác, đến chỗ cậu mợ thương nghị, cũng giúp con đối phó qua.”



Đến nơi này, cuối cùng đưa đề tài này qua, lòng Tương Nghi khẽ than thở, con người là phải có tiền vốn, không có tiền vốn, nói chuyện cũng khó khăn. Nhìn cậu mợ mặc như thế, chỉ là vật liệu phổ thông, nhìn sinh hoạt hai nhà còn không so được Lạc Phủ.



Tiền Mộc Thần và Tiền Mộc Nghiêu hỏi tình huống trong cửa hàng Tương Nghi, biết được kia ba cửa hàng mỗi tháng chỉ kiếm được mấy mười lượng bạc, bóp cổ tay thở dài: “Tương Nghi, con nên đi mời quản sự tốt xử lý, lại tìm mấy chưởng quỹ lợi hại, bây giờ mấy cửa hàng chúng ta đều giao cho quản sự xử lý, mỗi tháng mỗi của hàng có thể có một hai trăm lạng bạc ròng, miễn cưỡng có thể đối phó đến một phủ chi tiêu dùng.”



Tương Nghi hỏi một chút, mấy cửa hàng đều ở phố tây, trong lòng có mấy phần kinh ngạc, mỗi tháng cũng chỉ kiếm bạc như vậy? Nhưng bọn cậu lại là vẻ mặt hài lòng, Tương Nghi hơi mê muội, xem ra vũng nước hành thương bên Hoa Dương này coi như sâu, khó trách một tháng bọn Lưu ma ma chỉ kiếm lời hơn mười lượng bạc.



Chẳng qua là, hai cậu không suy tính cho biểu ca biểu tỷ của mình sao? Tương Nghi nhìn mấy biểu huynh muội ngồi bên cạnh, trong lòng không khỏi có vài phần bi thương, biểu huynh lớn nhất năm nay cũng mười ba rồi, chớp mắt mắt, qua hai năm thì đến mười lăm, nên nói chuyện cưới gả rồi, trong phủ không bạc, lấy cái gì đi cưới gả? Cái gì làm đồ cưới? Tương Nghi than thở, bây giờ chỉ có thể nhìn xem hai cậu có thể kim bảng đề danh không, nếu là trúng Tiến sĩ, bổ nhiệm bên ngoài, biểu huynh muội mới có đường ra tốt.