Nữ Nhi Lạc Gia

Chương 12 : Vì tiền đồ, tìm núi dựa

Ngày đăng: 22:22 21/04/20


Edit by JuuSan



Trong sân yên tĩnh, không chút tiếng động nào, gió thổi qua, tuyết đọng trên cây rớt xuống đất, âm thanh nghe rất rõ ràng. Một nha hoàn mặc áo khoác mùa thu đứng dưới hành lang, ánh mắt lo lắng nhìn về nội thất, do do dự dự, mới bước tới hai bước, lập tức lùi lại.



"Thanh Trúc, Thanh Trúc!" Từ cửa viện một bóng người đi vào, trên mặt là nụ cười thân thiện: “Lão phu nhân dùng cơm tối chưa?”



Thanh Trúc nhìn lại, thì ra là Lưu ma ma bên cạnh Đại tiểu thư, trong nháy mắt liền quay mặt qua hướng khác: “Ta không biết, không phải ngươi sẽ vào nhìn chứ?”



Lưu ma ma cúi đầu đi tới, ánh mắt căm phẫn nhìn gò má Thanh Trúc, ả ta không đem Tiểu thư để vào mắt mà, ngay cả trả lời cũng không. Bà bước chân lên bậc thang, lặng lẽ vén một góc rèm lên, nhìn nhìn vào trong, thấy Lạc lão phu nhân đang ngồi cạnh bàn, cùng Dư ma ma nhỏ giọng nói chuyện.



Dư ma ma cảm thấy có gió lạnh thổi vào, đi nhanh đến rèm, cất giọng kêu: “Thanh Trúc, sao ngươi không đóng kín rèm hả?”



Lúc này Thanh Trúc uốn éo người: “Ma ma, là có người tới.”



Dư ma ma liền kéo rèm lên một chút thì thấy một gương mặt già nua, thì ra là Lưu ma ma bên cạnh Đại tiểu thư, bà hơi ngẩn người: “Lưu ma ma, ngươi tìm lão phu nhân?”



Lưu ma ma cười, khom người: “Là Đại tiểu thư muốn tìm lão phu nhân, nhưng nàng sợ lão phu nhân chưa dùng cơm tối, nên mới phái ta tới hỏi một chút.”
Tương Nghi chạy đến chân Lạc lão phu nhân, từ từ quỳ xuống, âm thanh cố gắng lạnh lẽo: “Tổ mẫu, Tương Nghi biết rõ bản thân ngu muội, lời nói ra rất đần, nhưng Tương Nghi vẫn muốn nói, cháu gái rất muốn vì Lạc gia làm nhiều việc hơn, muốn vì Tổ mẫu, vì phụ thân mà giải lo sầu.”



Lạc lão phu nhân liếc mắt nhìn Tương Nghi đang quỳ bên chân mình, có chút ngạc nhiên: “Nghi nha đầu ngươi đang làm gì thế? Còn không mau đứng lên, ta cũng không có trách ngươi đâu.”



"Mặc dù tổ mẫu không có trách tội Tương Nghi, nhưng nội tâm Tương Nghi lại cảm thấy vô cùng áy náy, đi theo mẫu thân ra ngoài chúc Tết, lại không quản lý tốt đệ đệ và muội muội, cho tới khi xảy ra tranh chấp…” Tương Nghi cúi thấp đầu khóc thút thít, giơ tay lau mắt không có chút giọt nước nào: “Tổ mẫu, cháu gái muốn lấy công chuộc tội.”



"Lấy công chuộc tội? Lấy công gì?” Tinh thần Lạc lão phu nhân tỉnh táo lên, không nghĩ đến Nghi nha đầu này lại có thể suy nghĩ nhiều như thế, có thể so với Lạc Tương Hồn, Lạc Tương Ngọc thì hiểu chuyện nhiều hơn. Cũng khó trách, nương của nàng xuất thân từ Tiền gia Hoa Dương, thân phận này con dâu Lão Đại không thể so được, mặc dù chỉ là một thế gia đại tộc sa sút, nhưng so ra vẫn tốt hơn thương nhân. Edit by JuuSan



"Hôm nay, Tương Nghi cùng Bảo Trụ ca ca, Gia Mậu ca ca, và còn có vị ma ma kia nói chuyện, biết được Dương lão phu nhân rất thích những hài tử hiếu học, trong Tộc học Dương thị còn có cả nữ sinh, đáng tiếc người đi đọc sách lại ít, Dương lão phu nhân luôn cảm thấy mất hứng. Phương ma ma có nói qua với cháu gái, để cho cháu gái đi năn nỉ Dương lão phu nhân ra mặt, đưa cháu gái đến Tộc học Dương thị, đến lúc đó bà sẽ nhìn cháu gái với con mắt khác.” Tương Nghi thận trọng nhìn Lạc lão phu nhân, thấy bà không lộ ra cảm xúc gì, trong lòng không tránh được có chút thấp thỏm, không biết bà có đáp ứng không?



"Nghi Nha Đầu, ngược lại cháu gái của ta tính toán thật giỏi, tự mình muốn đọc sách, nhưng lại phải nói muốn tốt cho ta và phụ thân ngươi.” Bỗng nhiên Lạc lão phu nhân mở to hai mắt, bắt lấy hai tay Tương Nghi, nụ cười mang vài phần âm lãnh: “Ngươi nói, đến tột cùng là ai nghĩ kế cho ngươi, hay là chính ngươi nghĩ ra phương pháp này?”



Tương Nghi lấy làm kinh hãi, tay của Lạc lão phu nhân cũng chỉ có chút nhiệt, không chút nào giống bàn tay cầm ấm lô lâu, trong mắt bà ta có vài phần thăm dò, còn mang theo chút tia quỷ dị, để cho toàn thân nàng nổi da gà, Tương Nghi lắp bắp nói: “Tổ…mẫu, thật không dám giấu diếm người, đây là do Bảo Trụ ca ca và Gia Mậu ca ca đưa chủ ý cho cháu gái.”



Lạc lão phu nhân ngẩn ra, bàn tay bắt tay của Tương Nghi từ từ buông lỏng, rồi đột nhiên nở nụ cười, tiếng cười càng ngày càng lớn, là cho Dư ma ma đứng bên cạnh sợ hãi nhảy dựng lên.