Nữ Nhi Lạc Gia

Chương 121 : Mở Trà Trang ra quân bất lợi

Ngày đăng: 22:24 21/04/20


Khuôn mặt nhỏ nhắn cười khanh khách sạch sẽ như bạch ngọc, trên người mặc áo kép màu xanh nhạt, tóc chải song hoàn, mỗi bên cắm một cây trâm bạch ngọc hồ điệp. Lâm Mậu Chân đi tới trước mặt Tương Nghi, trong lòng không khỏi hơi không ổn định, cứng ngắc gật đầu với nàng một cái nói: "Nhị muội."



Câu Nhị muội này của hai người Lâm Mậu Thâm và Lâm Mậu Chân, một người cao giọng, một người thấp giọng. Lâm phu nhân liếc mắt nhìn Lâm Mậu Chân một cái, thấy thần sắc hắn hơi trắng bệch ra, trong lòng âm thầm la heet1, không nghĩ tới con trai mới 11 tuổi đã biết thích tiểu cô nương, nhìn dáng vẻ kia của hắn, thật còn có mấy phần thất hồn lạc phách.



Tương Nghi ở một bên thấy Lâm phu nhân quan sát Lâm Mậu Chân, bỗng nhiên tỉnh ngộ, chẳng lẽ Lâm phu nhân cảm thấy Lâm Mậu Chân đối với mình có ý tứ như vậy, thừa dịp còn sớm xuống tay trước, biến hai người thành huynh muội, như vậy sau này mình không thể biến thành dâu của nàng rồi hả?



Hóa ra trong mắt thế nhân, mình vẫn chỉ là nữ cô nhi cô đơn lẻ loi, cho dù là Lâm phu nhân hiền hòa, cũng chỉ là xem mình là hạng người không ra gì. Tương Nghi không khỏi đau lòng một trận, nhưng là lại không khỏi có một loại chống lại lòng, cho dù bị người xem thường, mình cũng phải làm ra một phen thành tựu, cũng để cho người ta nhìn một chút, mình cũng không chỉ là một dây tầm gửi, nhất định phải lệ thuộc vào người mới có thể sống.



Kiếp trước nàng một mực ở phụ thuộc vào người ta, hèn yếu vô năng, trăn trở trên thế gian, không có ngày thoải mái nhàn nhã, cuối cùng đời này có bắt đầu tốt, sao nàng có thể không cố gắng nắm chặt cơ hội, noi theo Dương lão phu nhân, sống ra một mảnh thiên địa của mình?



Giờ thân thế của mình, cũng không trách người ta xem thường, có thể một ngày kia, nàng cũng phải giống như Dương lão phu nhân đoan đoan chính chính ngồi trong nhà chính, nhìn người ta dè dặt nói chuyện với mình. Tương Nghi siết chặt quả đấm, dù thế nào mình cũng cần phải nắm chắc cơ hội khó được này.



"Đại ca, Nhị ca." Tương Nghi đáp lễ Lâm Mậu Thâm Lâm Mậu Chân, Lâm Mậu Thâm rất vui vẻ, bưng một món đồ chơi nhỏ ra: "Đây là ta và Nhị ca tặng cho muội."



Tương Nghi tỏ ý bảo Liên Kiều nhận lấy mấy thứ, cười đáp tạ mấy câu.



Từ Lâm phủ về, trong xe ngựa nhiều mấy cái hộp, tất cả đều là hạ lễ hôm nay nhận được, đồ các phú hộ trong thành Hoa Dương đưa tặng, Lâm phu nhân cũng không giữ lại, đưa tất cả cho Tương Nghi, Liên Kiều nhìn mấy cái hộp to to nhỏ nhỏ kia, ánh mắt cười đến không mở ra được: "Lâm phu nhân thật là rộng lượng, lại đưa hết hạ lễ cho cô nương."


"Tháng này có chút dư." Cuối cùng Chưởng quỹ là tính toán rõ rang hết, đẩy sổ sách qua chỗ Tần ma ma: "Dư 120 lạng."



Hắn nhìn vào trong trà trang một bên, lang trụ đỏ thắm, cửa sổ khắc hoa, hết sức tao nhã, trong sân chùm chùm tu trúc, núi giả đình đài, tốn không ít bạc, chỉ sợ một trăm hai mươi này còn chưa đủ hao tổn tu sửa.



Nói như vậy, cửa hàng cách ba năm phải tân trang một lần, nghe nói Trà Trang này chẳng qua là tu sửa đã xài hơn bốn ngàn lượng bạc, chia đều xuống, một tháng ít nhất phải kiếm hơn 100 mới có thể bù đắp được chi phí tu sửa này, hao tổn lá trà còn chưa tính. Trà mới đặt một năm thì đã là trà cũ, không bán được nữa, bán không được cũng chỉ có thể lỗ vốn, mặt chưởng quỹ đầy đồng tình nhìn Tương Nghi, ai, dù sao tuổi còn nhỏ, buôn bán còn không phải một tay hảo thủ.



"120 lạng bạc?" Tần ma ma cau mày, bà là thủ hạ của Dương lão phu nhân nhiều năm, am tường làm ăn chi đạo, tuy trên sổ sách nhìn có dư, thật ra thì thiệt vốn.



" Ừ." Chưởng quỹ thở dài nói: "Kiếm được quả thực không nhiều."



Lưu ma ma cười híp mắt nói: "Có kiếm chính là "Tốt", ta một mực lo lắng sẽ lỗ vốn đây, không nghĩ tới còn có kiếm!"



Tương Nghi không nói gì, nhìn từ sắc mặt Tần ma ma, 120 lạng bạc này còn không dừng được bạc mình tiêu phí  trong đó. Cúi đầu nhìn chung trà trên bàn, nước trà mát lạnh có thể thấy đáy, lá trà chìm chìm nổi nổi phía trên, giống như lúc này trái tim ưu tư nặng nề của nàng.



Đã biết tiếp tục kinh doanh như vậy định không được, tháng này còn có lợi nhuận Lâm tri phủ mang theo thuộc hạ phụ tá tới uống trà, nếu tháng sau người ta không tới cổ động như vậy, chỉ sợ là 120 lạng cũng không có rồi. Tương Nghi nhíu chặt mày, một tay nhẹ nhàng gõ bàn, nàng phải nghĩ đối sách mới được.



Càng suy sụp, càng phải cố gắng đi về phía trước, tuyệt không thể chịu thua! Tương Nghi cắn răng, đang chuẩn bị nói chuyện, từ bên ngoài một người đi vào, cầm trong tay một phong thư màu vàng: "Lạc đại tiểu thư, có thơ của ngươi."