Nữ Nhi Lạc Gia

Chương 122 :

Ngày đăng: 22:24 21/04/20


”Làm việc biết người biết ta, mới có thể trăm trận trăm thắng.” Tương Nghi cầm lá thư kia, tay hơi phát run.



Gia Mậu tự chỉ dạy cho nàng.



Sao hắn biết Trà Trang của mình không có khởi sắc? Hắn không có mặt ở Hoa Dương, sao biết tình huống kinh doanh của mình? Thậm chí ngay cả mỗi ngày có bao nhiêu người vào Trà Trang cũng biết rõ ràng! Tương Nghi kinh ngạc mở to hai mắt, thật không thể tin được, Gia Mậu ở Giang Lăng xa xôi, lại biết rõ rang tình huống của Trà Trang Thúy Diệp.



“Làm thế nào mới làm cho khách cam tâm tình nguyện mở hầu bao mua trà, trước tiên phải tính toán xem trong lòng khách nghĩ cái gì, kết quả hắn muốn mua thứ lá trà nào.” Thư của Gia Mậu viết rất chậm rãi, không hề có một chút nào nóng nảy nào: “Trong trà trang của muội có thể có lá trà hắn cần hay không? Trước tiên phải phân tích tường tận.”



Trong thơ Gia Mậu nói rõ, Trà Trang Thúy Diệp và Trân Lung phường phải đi hai con đường tuyến, không thể một mực theo đuổi tinh phẩm, giá cả trung bình thậm chí là trà xanh bình thường cũng phải chuẩn bị: “Có thời gian rảnh rỗi thêu hoa văn lên y phục, chắc chắn đều là nhà cao cửa rộng, bọn họ móc bạc có thể mắt cũng không nháy, mà uống trà, cho dù là gia đình nhỏ cũng có thể uống được, muội chỉ làm ăn với nhà giàu, lại bỏ qua phần lớn dân chúng Hoa Dương, đây cũng là chuyện mất nhiều hơn được.”



Tương Nghi nhìn kia từng chữ viết rõ rang kia, không khỏi trong lòng than thở, Gia Mậu trời sinh là một thương nhân. Nàng biết khi Gia Mậu sáu tuổi, Dung đại phu nhân đưa một cửa hàng cho Gia Mậu xử lý, năm ngoái Gia Mậu theo Dung đại gia vào Kim Ngọc Phường, hắn cũng đã có học hỏi.



Kiếp trước Gia Mậu không thích đọc sách, chỉ thích gảy bàn tính, cho nên khi Dung gia thành Trường Ninh Hầu, cảm thấy Gia Mậu không thích hợp ra lại vào Kim Ngọc Phường, lúc này mới bắt hắn đọc sách đàng hoàng, Gia Mậu cũng thông minh, mới đọc hai ba năm, đã giỏi những người nghiên cứu khắc khổ từ thuở nhỏ, từ khi vào học đến thi Hương một đường rạng rỡ, nếu không phải mình kéo hắn bỏ trốn, chỉ sợ kỳ thi mùa xuân thi đình cũng sẽ không kém.



Nhưng nếu so sánh ra, thì Gia Mậu thích hợp làm ăn hơn, cho dù người ở Giang Lăng, lại đưa nhìn thấu triệt vấn đề của Trà Trang Thúy Diệp, nói không ít đề nghị cho nàng: “Tương Nghi, tự muội cũng nên đọc nhiều sách liên quan tới lá trà cổ tịch, ít nhất xem xong lịch sử lá trà, thường ngày nên thu góp nhiều tin đồn liên quan tới lá trà, nhìn xem có thể chọn mua nhiều thứ mới lạ về không. Thiên hạ có không ít cửa hàng bán lá trà, muội muốn thành công, tất nhiên chỉ có thể nghĩ biện pháp từ phẩm loại đa dạng độc đáo và kỹ thuật tinh tế.”



Cầm thư thật trong lòng bàn tay thật chặt, Tương Nghi chỉ cảm thấy toàn thân buông lỏng, thư Gia Mậu giống như cho nàng thêm sức mạnh, để cho nàng cảm thấy không phải một mình đối mặt với tình cảnh khó khăn. Chẳng qua là —— Gia Mậu làm thế nào biết tình trạng trà trang của mình? Chẳng lẽ hắn an bài người trong trà trang sao?




Lòng Tương Nghi Tâm trầm xuống, Lâm Mậu Dung vẫn lên tiếng.



Nàng mở miệng, mình cũng không thể cự tuyệt thế nào, Lâm gia đối với mình có ân, đưa một đồ chơi nhỏ cũng không có gì lớn, chẳng qua là đèn lồng kia đối với Tương Nghi mà nói, có hàm nghĩa khác.



“Đèn lồng kia cũng cũ, hết lần này tới lần khác tỷ còn để ý.” Tương Nghi nói giọng khàn khàn: “Chờ đến mười lăm tháng giêng năm nay ta sẽ đi Kim Ngọc Phường mua cho tỷ một chiếc mới là được.”



“ Đèn lồng kia cũ chỗ nào?” Lâm Mậu Dung đưa tay nhéo nhéo lỗ tai Tương NGHI, cười hì hì nói: “Mỗi lần ta đi chỗ đó của muội chơi đùa thì thấy đèn lồng kia hơi chuyển bên giường, cánh hoa tú cầu kia vô cùng sinh động, lau đến sáng trưng đấy! Muội không muốn đưa ta cứ việc nói thẳng, nói cái gì cũ mới chứ! Hơn nữa, ai biết năm nay Kim Ngọc Phường còn có làm loại đèn này không? Muội muội tốt, “ Lâm Mậu Dung ôm bả vai Tương Nghi lay động: “ Muội sẽ đưa cái đèn tú cầu đó cho ta mà!”



Tương Nghi bị nàng lắc loạn một trận, tóc cũng hơi tán loạn, một sờ tóc cái tay, một cái tay bắt được tay của Lâm Mậu Dung: “Dung tỷ tỷ, tỷ đừng rung ta, đừng rung! Ta đưa tủ còn không được sao?”



“Đây mới là muội muội tốt của ta đây!” Lâm Mậu Dung cười hôn một cái bên tai nàng, hơi ngứa một trận, lại là một trận đau nặng nề, Tương Nghi gần như sắp muốn không nói ra lời.



Nàng đưa không phải đèn lưu ly tú cầu, mà là một phần tình ý của Gia Mậu.



Tương Nghi nắm tay của mình thật chặt, cổ họng căng lên, không phải nàng muốn phủi sạch quan hệ với Gia Mậu sao? Bắt đầu từ ngọn đèn lưu ly tú cầu này đi.