Nữ Nhi Lạc Gia
Chương 125 :
Ngày đăng: 22:24 21/04/20
Trong lò sưởi có tiếng vang tất tất ba ba, đó là đốm lửa than củi ngân sương bắn tung tóe ra, đụng thành chậu đồng, phát ra tiếng vang vui sướng. Tròng mắt Dung đại phu nhân nhìn lò sưởi mạ vàng màu đồng kia, bất đắc dĩ cười cười: “Nhị tẩu, tỷ cũng biết hôn sự Gia Mậu cũng không do ta làm chủ.”
Dung phi nương nương đã nói rất rõ ràng, hôn sự Gia Mậu và Xuân Hoa, tất nhiên do nàng tới định đoạt —— ai bảo họ là Đại thiếu gia Đại tiểu thư Dung gia?
Cho dù Dung phi nương nương không lên tiếng, chỉ sợ hôn sự Gia Mậu mình cũng không có quyền nói chuyện, trừ phi phu quân và người mẹ cố chấp kia của hắn đi dựa vào lí lẽ biện luận, xưa nay Dung lão phu nhân là một người không nói lý, hẹp hòi lại cố chấp, chỉ sợ là cầm hôn sự tôn tử tôn nữ trong tay, một phần cũng không chịu bỏ qua cho.
“Vậy cũng phải, Dung gia các ngươi trong cung còn có một vị quý nhân, không so với trong phủ chúng ta, làm chuyện gì cũng nhàn nhã, mẹ đúng là độ lượng, chuyện gì cũng buông tay, không giống người khác, thế nào cũng phải bắt mình đi lấy lòng khoe tài.” Dương Nhị Phu nhân thoải mái cười cười, đều nói phải gả cho phu quân tốt, dưới cái nhìn của nàng, phu quân tốt còn không bằng mẹ chồng tốt, có một mẹ chồng sáng suốt, cả đời này của mình cũng coi là vừa lòng đẹp ý rồi.
“Hai vị phu nhân, không xong không xong!” Bên ngoài một bà tử hốt hoảng chạy vào: “Tam thiếu gia và biểu thiếu gia mang mấy hộ viện cưỡi ngựa ra ngoài! Bảo lão nô chuyển cáo nói là đi Hoa Dương, sáu ngày sau trở về!”
Dương Nhị Phu nhân định thần nhìn lại, chính là bà tử giữ cửa trong phủ, không khỏi giận dữ: “Ngươi cũng không biết ngăn cản hả?”
Bà tử kia hơi xấu hổ: “Lão nô không ngăn được.”
Đột nhiên Dung đại phu nhân đứng lên, nhấc chân đi ra bên ngoài, Dương Nhị Phu nhân vội vàng đuổi theo: “Tiểu cô, lúc này đi cũng vô dụng, chúng ta ngồi xe ngựa có thể đuổi kịp bọn họ sao ? Chỉ có thể lại phái mấy hộ viện đi theo, đừng xảy ra chuyện gì trên đường đã.”
“Gia Mậu đúng là càng ngày càng lớn mật rồi!” Dung đại phu nhân hận hận nói một tiếng, trong lòng không khỏi có thêm vài phần oán hận với Tương Nghi ở Hoa Dương xa xôi, Đại tiểu thư Lạc gia này đến tột cùng là rót canh * gì cho hắn, lại để cho Gia Mậu không để ý sự phản đối của mình, cùng Bảo Trụ cưỡi ngựa chạy ra ngoài?
Mấy con tuấn mã ở chạy thật nhanh trên đường, chạy qua cửa thành Hoa Dương, Bảo Trụ dương dương đắc ý nhìn Gia Mậu, vỗ ngực một cái: “Gia Mậu, chúng ta đã không phải con nít, hết lần này tới lần khác mẹ cứ xem chúng ta là con nít thôi.”
Gia Mậu khẽ mỉm cười, mặc dù vẫn chỉ là tiểu thiếu niên, lại đã có bóng dáng ôn nhuận như ngọc.
Bảo Trụ suy nghĩ một chút, gật đầu liên tục: “Đúng đúng đúng.”
Dùng cơm tối xong, Bảo Trụ thấy sắc trời dần dần tối xuống, hoan hoan hỉ hỉ nói: “Chúng ta đi ra ngoài thả yên hoa đi.”
Liên Kiều ở một bên trợn to hai mắt: “Dương Tam thiếu gia mang yên hoa tới?”
Bảo Trụ đắc ý vỗ ngực một cái: “Tất cả đều là ta mang, muốn cho Tương Nghi xem thủ đoạn mới mẽ! Đi một chút đi, chúng ta đi ra sân thả yên hoa!”
Bảo Trụ và Liên Kiều đi thật nhanh, hai người bọn họ vừa ra, trong phòng lập tức an tĩnh không ít, Tương Nghi ngồi đối mặt Gia Mậu, đột nhiên có một loại lúng túng không nói ra được, nàng từ từ đứng dậy, đang chuẩn bị xoay người đi ra ngoài, đột nhiên Gia Mậu bước nhanh tới, kéo lại tay nàng: “Tương Nghi, đèn lưu ly tú cầu ta tặng muội đâu rồi? Thường ngày muội đều treo nó ở mép giường, thế nào lại không thấy tăm hơi?”
Tương Nghi lấy làm kinh hãi, hơi chột dạ, chuyển mặt sang một bên, không dám nhìn ánh mắt của Gia Mậu, nàng đã mang đèn lưu ly tú cầu kia tặng người, chuyện này thì nói cùng Gia Mậu thế nào?
“Ta không cẩn thận làm rớt bể.” Trầm lòng một cái, Tương Nghi quyết định nói láo: “Trước đây không lâu ta cầm đèn tú cầu chiếu đường, tuyết đọng trên đất đường trơn nhẵn, ta té lộn mèo một cái, đèn lồng kia hư rồi.”
“À? Muội không ngã bị thương chứ?” Gia Mậu nghe thì trong lòng quýnh lên, nắm chặt tay Tương Nghi mấy phần, hắn từ trên xuống dưới đánh giá Tương Nghi: “Té tới chỗ nào? Tay hay là chân?”
Lòng Tương Nghi khẽ run lên, quay đầu đi, nhỏ giọng nói: “Y phục mặc nhiều, cũng không có chuyện gì lớn.”
Gia Mậu giơ tay Tương Nghi lên, nhẹ nhàng đặt lên mặt mình, khí nóng từ giữa kẽ tay Tương Nghi truyền ra, mang theo dịu dàng như gió xuân: “Tương Nghi, muội phải yêu quý mình thật tốt, đừng để cho ta lo lắng.”