Nữ Nhi Lạc Gia
Chương 126 : Tình ý liên tục cam kết thật sâu
Ngày đăng: 22:24 21/04/20
Tương Nghi đứng đó, thân thể cứng ngắc, ngay cả một bước cũng không dám chuyển.
Những lời này đâu là hài tử chín tuổi trước mặt có thể nói ra được? Đây rõ ràng là Gia Mậu kiếp trước! Một nỗi sợ hãi bất ngờ nháy mắt bao phủ nàng, cơ hồ không thở nổi —— hắn cũng quay về rồi, hắn tới tìm nàng!
Mắt Tương Nghi trừng thật to, sợ hãi nhìn Gia Mậu, quả thực không biết nên nói cái gì cho phải.
Lúc nàng sống lại chỉ là hơi mê mang, khi nàng xác nhận Gia Mậu cũng sống lại, cảm giác trong lòng nàng không phải dùng ngôn ngữ có thể hình dung, sợ hãi của nàng không phải vì Gia Mậu sống lại, mà là sợ hãi cả đời này của mình có muốn cùng hắn tiếp tục dây dưa tiếp như vậy không.
“Tương Nghi, nàng làm sao vậy?” Gia Mậu nhẹ nhàng dời tay từ khuôn mặt nàng xuống: “Không phải ta mạo phạm nàng chứ?”
Đột nhiên Tương Nghi rút tay của mình ra, quay đầu đi, vội vội vàng vàng đi tới cửa, giọng Gia Mậu vang lên sau lưng: “Tương Nghi, ta có đồ phải cho nàng.”
“Ngươi đã cho ta quá nhiều rồi, Gia Mậu.” Tương Nghi không quay đầu lại, trong giọng nói có một loại khổ sở không nói ra được: “Sau này ta sẽ tự lo cuộc đời của mình thật tốt, ngươi cứ ngây ngốc ở Giang Lăng thôi, chỗ này của ta không có ích lợi gì mà phải ngươi lo lắng.”
“Không phải sang năm nàng muốn đi tham gia tiệc trà Động đình hồ sao?” Giọng của Gia Mậu vẫn không nhanh không chậm, từng chữ từng chữ rơi xuống tim của nàng: “Nơi này có một đồ vật, ta nghĩ nàng sẽ rất cần.”
Tay hắn đưa ra trong cẩm bào, tất tất tốt tốt một trận tiếng vang qua, một xấp giấy thật dầy đưa tới: “ Nàng cầm, chắc chắn nàng cần.” Tay của Gia Mậu duỗi ra, trên mặt có nụ cười chân thành: “Bất kể vừa nãy ta có mạo phạm nàng không, vật này nàng không thiếu được.”
Tương Nghi mở to mắt nhìn Gia Mậu, nửa tin nửa ngờ nhận lấy xấp giấy kia, cúi đầu nhìn một cái, lòng của nàng không khỏi “Phốc phốc “ nhảy loạn lên. Trang thứ nhất viết Quân Sơn ngân châm, Bích Loa Xuân, Tây hồ long tỉnh, Hoàng Sơn Mao Phong bốn loại trà xanh, mỗi một loại cũng liệt kê ra Thượng Đẳng, Trung Đẳng, Hạ Đẳng ba phẩm, phía sau mỗi loại, mỗi phẩm cũng chú thích giá cả năm năm trước.
Gia Mậu cười nói: “Ta đưa quà lễ cho Tương Nghi.” Mặc dù biết Bảo Trụ đối với Tương Nghi chẳng qua là huynh trưởng yêu thương, Gia Mậu vẫn còn ăn dấm, cố ý dùng lời kích hắn.
Quả nhiên Bảo Trụ mắc bẫy, hắn tức giận liếc Gia Mậu: “Ngươi cũng không nói cho ta biết ngươi chuẩn bị quà lễ! Lần này nên làm thế nào mới được?” Bảo Trụ sờ đầu một cái, nhìn Tương Nghi đứng cách đó không xa, có chút xin lỗi: “Huynh cũng không mang quà lễ tới cho muội!”
Tương Nghi Tiếu đến lắc đầu một cái: “Huynh đừng nghe hắn nói bậy! Hắn cái gì cũng không đưa muội đó.”
“Thật?” Bảo Trụ vui vẻ, giá giá quả đấm với Gia Mậu: “Lại biết trêu cợt người!”
“Biểu thiếu gia, yên hoa này của ngươi không phải là quà lễ tốt nhất sao?” Liên Kiều chỉ đóa hoa nở rộ nhiều đóa sặc sỡ loá mắt trong thiên không, cười vô cùng sung sướng, lộ ra một đôi lúm đồng tiền nhỏ xinh: “ Nếu không phải biểu thiếu gia mang yên hoa tới, chúng ta không thấy được Hoa nhi đẹp như vậy!”
Tương Nghi ngẩng đầu ngắm nhìn bầu trời đêm, chỗ ấy có đại đóa hoa mẫu đơn, tầng tầng lớp lớp nở rộ cánh hoa kiều diễm, vết màu đỏ màu vàng lợt màu xanh nhạt, một đóa lại một đóa, lấp lánh chói mắt trong bầu trời đêm như ti nhung màu đen.
“Tương Nghi, chờ sau khi ta lớn lên...” Giọng của Gia Mậu ở nàng vang lên bên tai: “Ta muốn cưới nàng.”
Đột nhiên Tương Nghi xoay đầu lại, một đôi mắt của Gia Mậu lập lòe tỏa sáng, giống như yên hoa giữa thiên không kia.
“Không, ta sẽ không cho gả ngươi.” Nàng nhỏ giọng mà kiên định trả lời một câu, bước nhanh tới bên người Hoàng Nương Tử.