Nữ Nhi Lạc Gia

Chương 127 : Lâm tri phủ một bước lên mây

Ngày đăng: 22:24 21/04/20


Mười lăm tháng giêng là tết Nguyên Tiêu, đầu đường Hoa Dương vô cùng náo nhiệt.



Tết Nguyên Tiêu tục xưng tiết hoa đăng, ngày hôm đó trong phố lớn ngõ nhỏ treo đèn lồng đủ loại màu sắc hình dạng, xa xa nhìn lại, một mảnh ánh đèn nhiều điểm, giống như sao sáng lập lòe trên trời rơi vào nhân gian. Một ngày này đã là ngày cuối cùng của mùa xuân, cũng là đêm trăng tròn, nam nữ hữu tình thường thường sẽ nhân cơ hội này, hẹn lẫn nhau đi ra cùng thưởng thức hoa đăng, khắp nơi đều có thể thấy áo xanh lệ ảnh, có đôi có cặp.



Hàng năm Hoa Dương cũng sẽ tổ chức tiết hoa đăng, bên trên đèn lồng viết câu đố, đoán đúng thì có thể mang hoa đăng kia đi, còn có đấu đèn nữa, do du khách bình chọn ra đèn lồng đẹp mắt nhất, quan phủ dùng mười lượng bạc làm tiền thưởng.



“Nghi muội muội, tối nay chúng ta đi xem hoa đăng đi!” Tương Nghi đang ở Trà Trang Thúy Diệp bận bịu chọn lá trà, Lâm Mậu Dung mang nha hoàn và ma ma thiếp thân đi vào: “Ta đã nói xin mẫu thân của ta, để các ca ca dẫn chúng ta đi xem hoa đăng!”



Tương Nghi đứng lên cười một tiếng: “Ta đang chọn lá trà chuẩn bị cho nghĩa phụ nghĩa mẫu, tỷ lại ngồi một chút đi, ta xong ngay đây.”



Quà lễ trong mười lăm tháng giêng nên đưa gì, Tương Nghi suy nghĩ rất lâu, quả thực không biết có cái gì mới lạ mà tinh xảo đưa đi, không bằng mang đồ trong cửa hàng đưa thì tốt hơn. Nàng để cho tiểu nhị lấy nửa cân Đại Hồng Bào ra, tự tay chọn ra mầm mềm nhất đẹp nhất, phối hợp hai bình nhỏ tre trúc, nhìn hết sức tinh xảo.



Lâm Mậu Dung tươi tắn kéo tay Tương Nghi đi ra ngoài, hai người ngồi xe ngựa đến Lâm phủ, mới vừa vào cửa, Tương Nghi gặp Lâm Mậu Thâm và Lâm Mậu Chân từ trong đi ra.



“Nhị muội tới?” Lâm Mậu Thâm cười hết sức hòa ái: “Ta và Nhị đệ đang chuẩn bị đi mua mặt nạ, đợi một hồi buổi tối mỗi người đeo một cái lên trên mặt chơi đùa.”



Tương Nghi nhàn nhạt cười một tiếng, thân thể nghiêng qua, nhường ra, mang mặt nạ mặt vào này quỷ chơi đùa là trò lừa bịp con nít mới chơi, thế nào Lâm Mậu Thâm bỗng nhiên cũng muốn chơi cái này. Nàng và Lâm Mậu Dung song song đứng ven đường để cho hai người bọn họ đi qua, lúc này Lâm Mậu Chân bỗng nhiên trợt chân một cái, cả người nhào tới trên người Tương Nghi.
Lâm phu nhân liếc hắn một cái, hiểu ý: “Ta còn không biết sao?”



Tương Nghi sờ cái hà bao đó, nhất thời trong lòng hiểu rõ, hóa ra là sau này có khả năng không gặp mặt nữa, nên Lâm phu nhân mới dứt khoát một lần đưa luôn hà bao của những năm sau này cho nàng —— dù sao nàng là chính chính thức thức lạy họ làm nghĩa phụ nghĩa mẫu, những thứ lễ phép tầm thường này, Lâm phu nhân nhất định không phải ít.



“Cái gì cái gì?” Lâm Mậu Dung ở một bên mở to hai mắt: “Cha, chúng ta lại phải đi Quảng Đông rồi hả?” Nàng ôm lấy cánh tay Tương Nghi không chịu thả: “Không được không được, con muốn với chung một chỗ Nghi muội muội.”



Lâm Mậu Dung từ khi hiểu chuyện tới nay vẫn đi theo Lâm đại nhân tại nhiệm, qua mấy năm thì phải điều nhiệm, cho tới bây giờ sẽ không ở một chỗ quá ba năm, nàng hết sức không thích loại thời gian bôn ba bận rộn này, đến một nơi còn chưa kịp gặp đồng bạn tân đầu ý hợp, lại muốn thu thập bọc quần áo đi.



“Dung tỷ tỷ, nghĩa phụ thăng chức, đây là chuyện tốt, đương nhiên tỷ nên mừng thay cho ông.” Tương Nghi vội vàng trấn an Lâm Mậu Dung, tay vỗ tay của nàng: “ Chờ đến nghĩa phụ đến kinh thành, vậy thì ổn định rồi.”



Lâm tri phủ mừng rỡ: “Lời nói này của Tương Nghi quả thực có đạo lý.” Mục đích cuối cùng của hắn không phải làm quan nơi hoàng thành dưới chân thiên tử sao? Có thể một chân bước vào Kim Loan điện, lâm triều nghị sự?



Lâm phu nhân nhìn Lâm Mậu Dung ôm cánh tay Tương Nghi không buông, không khỏi âm thầm thở dài một cái, mình quả thực làm con gái kiêu căng hư rồi, không biết thế sự chút nào, so với Tương Nghi bên cạnh, quả thực quá không hiểu chuyện.



“Nhưng là... Nhưng là...” Đầu Lâm Mậu Dung lăn lăn trên bả vai Tương Nghi, nước mắt như muốn rơi xuống: “Nghi muội muội, ta không nỡ bỏ muội, muội theo ta cùng đi Quảng Đông được không?”