Nữ Nhi Lạc Gia

Chương 128 :

Ngày đăng: 22:24 21/04/20


Nhà chính trong trong khoảnh khắc yên tĩnh lại, từng đôi mắt rơi vào người Tương Nghi.



Tương Nghi có mấy phần quẫn bách, từ trong túi tay áo móc ra một khăn tay, dụi mắt thay Lâm Mậu Dung một cái: “Tỷ là tỷ tỷ rồi, thế nào chẳng bằng muội muội ta đây vậy? Lúc nãy còn hoan hoan hỉ hỉ đụng chạm, sao lại rơi nước mắt rồi?”



Lâm Mậu Dung rất ngoan cố kéo tay Tương Nghi nói: “ Muội nói trước đi, có thể theo ta cùng đi Quảng Đông không.”



Lâm tri phủ ngồi đó cũng vui sướng hớn hở nói: “Tương Nghi, Dung nhi nói đúng, con theo chúng ta cùng đi Quảng Đông đi, như vậy con cũng an ổn rồi.” Hôm nay hắn được tin này, trong lòng quả thực vui mừng, chỉ cảm thấy mang nhiều một người đi Quảng Đông thật sự là một chuyện rất dễ dàng, đừng nói trong tay Tương Nghi còn có bạc và cửa tiệm, coi như là một nha đầu nghèo mất tất cả, đến lúc đó mình không câu nệ một bộ gương thì có thể đuổi nàng xuất giá, còn có thể cho Dương lão phu nhân cảm thấy mình nhân nghĩa.



Trong lòng Lâm phu nhân lại hơi bận tâm, trên mặt nàng bất động thanh sắc, ánh mắt lại liếc xuống Lâm Mậu Chân ngồi ở một bên, chỉ thấy đôi mắt hắn vững vàng dính vào trên người Tương Nghi, rất là chuyên chú, tựa hồ chuyện gì đều không thể dời ánh mắt đi.



Mình cũng nhận Lạc đại tiểu thư làm con gái nuôi rồi, sao phần si mê kia của con trai giống như một chút cũng không giảm bớt, mới nãy bà tử qua báo tin nói Nhị thiếu gia té lộn mèo một cái trong vườn, trên đầu đụng sưng, Lâm phu nhân nghe một trận sợ hãi: “Không té bị thương chỗ khác chứ? Sao lại té bị thương?”



Bà tử nói một lần chuyện vừa rồi, Lâm phu nhân nhất thời tỉnh ngộ lại, Lâm Mậu Chân không muốn đụng vào trên người Tương Nghi, mới tình nguyện tự mình đi đụng núi giả. Nàng nghe chỉ cảm thấy bực trong lòng, không nghĩ tới Chân nhi còn có một phần tình ý với Lạc đại tiểu thư kia, thà bị thương mình cũng không nguyện ý đả thương nàng.



Phải tìm cách tách hai người ra mới phải, qua vài năm không thấy mặt, Chân nhi dĩ nhiên là sẽ quên Lạc đại tiểu thư. Lâm phu nhân nhìn chăm chú vào Lâm tri phủ thật chặt, trong lòng hơi không vui, sao phu quân có thể nói nhẹ nhàng như vậy, cũng không thương lượng trước với mình!



“Đa tạ ý tốt của Nghĩa phụvà Dung tỷ tỷ.” Tương Nghi thấy ánh mắt Lâm phu nhân lấp lánh, cũng biết suy nghĩ trong lòng nàng, khẽ mỉm cười: “Sao ta có thể đi Quảng Đông chứ? Ta còn có mấy cửa hang ở Hoa Dương cần quản lý, đầu mùa xuân năm nay đi Động đình hồ tham gia tiệc trà, còn có nhiều chuyện làm đây.”
Lâm Mậu Dung nghe thấy thì đắc ý, vươn tay ra kéo Tương Nghi tràn đầy phấn khởi nói: “Chúng ta nhìn hoa đăng đi.”



Đầu đường Hoa Dương khắp nơi đều là đèn, Tương Nghi bị Lâm Mậu Dung kéo chạy khắp nơi, nàng một khắc cũng không chịu ngừng nghỉ, chỉ chốc lát sau trên người đã thấm một mảnh mồ hôi.



“Dung tỷ tỷ, chúng ta nghỉ ngơi một chút.” Tương Nghi ngừng lại, quay đầu nhìn một chút, Lâm Mậu Thâm và Lâm Mậu Chân ngay cách đó không xa, lúc này mới yên lòng. Nàng vén mặt nạ lên, lộ ra gương mặt trắng như tuyết: “Thật đúng là có chút bực mình.”



Lâm Mậu Dung cầm mặt nạ của nàng đưa qua nhìn một chút: “Chúng ta đổi lại mang đi.” Nàng đưa mặt nạ hằng nga tiên tử qua, nhìn ra sau một chút, tề mi lộng nhãn nói: “Chúng ta đi trêu cợt hai vị ca ca, xem bọn họ có biết chúng ta ai là ai không.”



Tương Nghi cầm mặt nạ mới mang, Lâm Mậu Dung đặt tay của mình ở trong lòng bàn tay của nàng: “Ta muốn học dáng đi của muội, muội kéo ta đi, chúng ta đi trêu chọc bọn họ chơi.”



Chờ các nàng đeo mặt nạ lên, Lâm Mậu Thâm và Lâm Mậu Chân đã đi tới, Lâm Mậu Dung không mở miệng nói chuyện, chỉ là lẳng lặng đứng đó, Tương Nghi thấy ánh mắt của Lâm Mậu Chân vẫn nhìn chằm chằm vào mặt nạ chiêu quân xuất tắc kia, khẽ mỉm cười, đi tới một bên, xem ra Lâm Mậu Chân nhận lầm người.



Trong lòng Lâm Mậu Dung đắc ý, đang chuẩn bị mở miệng nói “Nhị ca huynh nhận lầm người”, bỗng nhiên Lâm Mậu Chân vươn tay ra đưa kéo nàng tới một bên, thấp giọng nói bên tai nàng: “Nghi muội muội, ta thích muội.”



“À?” Lâm Mậu Dung ngây dại, đứng đó không nhúc nhích, thật không thể tin vào tai mình. Khi nàng còn chưa kịp mở miệng, Lâm Mậu Chân lại thêm vào một câu: “Lần đầu tiên nhìn thấy muội, ta đã thích muội rồi, thật đó.”