Nữ Nhi Lạc Gia

Chương 137 : Tiền Mộc Dương tới cửa vay tiền

Ngày đăng: 22:24 21/04/20


Trời tháng tư trong sáng không có một tí tạp chất, mây trắng thong thả trôi qua, để lại một con dấu nhàn nhạt trên bầu trời xanh biếc, giống như vái bông bị xé rách, từng sợi từng sợi, trong trắng lộ chút vàng, xen lẫn ánh nắng có tâm sự không nói được.



Tương Nghi do Liên Kiều phụng bồi, đi tới Trà Trang Thúy Diệp.



Trong trà trang có mấy loại trà đã hết hàng, Phương tẩu tự mình ra trận, thay nàng đi vườn trà chọn trà, mấy ngày nay chỉ có Liên Kiều đi cùng nàng.



Cửa Trà Trang Thúy Diệp, người đến người đi, nhìn hết sức náo nhiệt, lòng Tương Nghi vui mừng, bước gấp mấy bước, đạp lên bậc thang, lúc này nghe thấy có người gọi nàng sau lưng: “Tương Nghi!”



Quay mặt lại, chỉ thấy Tiền Mộc Dương đứng đó, trên người mặc một bộ áo tơ lụa, khóe môi nhếch lên vẻ tươi cười: “Tương Nghi, ngươi làm ăn càng làm càng tốt đó.”



Lòng Tương Nghi hơi hơi một lộp bộp, Tiền Mộc Dương tìm tới nơi này có chuyện gì? Hai ngày trước hai mợ mới nhắc nàng, bảo nàng đề phòng Tiền Mộc Dương nhiều hơn, hắn là một tên lưu manh vô lại không tim không phổi.



“Con ngẫm lại xem, dù Tiền Lư thị lợi hại như vậy, còn không phải ngoan ngoãn chia nhà cho hắn, cho không ít cửa hiệu.” Lý thị chau mày, lộ chút lo âu tới: “Hắn không nói phải trái, tát bát xỏ lá là chiêu số thường dùng, con có thể trốn hắn thì trốn nhiều chút.”



Lưu thị gật đầu một cái: “Mợ cả con thì là người tốt, chỉ tiếc gả cho người như vậy, cũng không có cách nào, sau này con đưa quà lễ, chỉ cần cho người làm đưa qua, ngàn vạn lần chớ tự mình đi.”



Nghe hai mợ dặn đi dặn lại, Tương Nghi cũng cảm kích, tự nhiên nàng biết Tiền Mộc Dương vô lại, nhưng hai mợ sợ nàng thua thiệt, lại không để ý xé rách tình cảm thân thích nói cho nàng biết, quả thực cũng khó có được.


“Hay nhỉ, còn nói muốn giấy nợ với ta hả?” Tiền Mộc Dương nhảy cỡn lên từ trên ghế, một tay thành quạt lá: “Ngươi đồ không có tôn ti lớn nhỏ này, dám đòi giấy nợ với cậu ngươi? Ngươi mau đưa năm ngàn lượng bạc tới, cậu đi sòng bạc đặt một cái, vận khí ta nhất định sẽ tốt, tự nhiên sẽ thật sớm trả lại ngươi.”



“Cậu, ngượng ngùng, bạc Tương Nghi là đồ cưới mẫu thân, khi về ngươi kiện Tương Nghi lên quan, nói là Tương Nghi vô dụng, không gánh nổi đồ cưới mẹ đề lại, Tương Nghi tự nhiên phải có dùng một ít, vững vàng coi chừng đồ cưới của mẹ, không thể tổn thất một chút, dù sao đây đều là yêu tương của mẹ với Tương Nghi.” Tương Nghi thấy sắc mặt Tiền Mộc Dương thay đổi, vội vàng chuồn xuống từ trên ghế, nhấc chân đi ra ngoài: “Cậu, ta còn có chuyện, trước hết không bồi ngươi.”



Tiền Mộc Dương “Hô “ một tiếng đứng lên, đưa tay nắm y phục Tương Nghi: “Tốt nhất ngươi thức thời chút, mau mau đưa bạc cho ta, nếu không đưa, ta ra ngoài lấy trà lấy tốt bán, cũng là bạc!”



Tương Nghi chạy nhanh ra ngoài, Tiền Mộc Dương thân thể mập mạp, hành động hơi chậm một chút, không nắm được chéo áo Tương Nghi. Vừa mới đuổi theo đi ra ngoài, một chổi đánh đầu hắn la to: “Ác nhân từ đâu tới, lại đến Thúy Diệp Trà Trang hành hung!”



Ca Lạp Nhĩ trốn ở bên ngoài đã nghe một lúc lâu, nghe Tiền Mộc Dương vô sỉ đòi bạc, trong lòng quả thực tức giận, thấy Tương Nghi chạy ra khỏi cửa, lúc này hắn mới thi triển tay chân bắt đầu giáo huấn Tiền Mộc Dương.



Tiền Mộc Dương còn chưa đứng vững, đã bị Ca Lạp Nhĩ một chổi quét tới, hắn vừa mới lùi lại phía sau, đã bị Ca Lạp Nhĩ nắm y phục kéo tới giữa sân. Mặc dù Ca Lạp Nhĩ chỉ có mười hai tuổi, nhưng thể trạng người Hồ nếu cao lớn rắn chắc hơn người đại chu, cho nên bây giờ Ca Lạp Nhĩ đã không lùn hơn Tiền Mộc Dương, hơn nữa rất khỏe.



“Lại dám khi dễ Lạc tiểu thư!” Ca Lạp Nhĩ hung tợn đẩy Tiền Mộc Dương ngã xuống đất: “Ta phải giáo huấn ngươi thật tốt!”



“Ta là cậu của nàng!” Tiền Mộc Dương khàn cả giọng kêu một tiếng, đổi lại là một đấm của Ca Lạp Nhĩ: “Cậu? Thật là cậu Lạc tiểu thư tại sao có thể tới khi phụ nàng như vậy?” Hắn giơ quả đấm to bằng cái bát của mình lên đánh Tiền Mộc Dương: “Ta không tin tưởng chút nào!”



Mới đánh mấy đấm, trên mặt của Tiền Mộc Dương giống như mở ra một tiệm tơ lụa vậy, màu gì cũng có, lỗ mũi máu me nhầy nhụa dây ra đầy mặt, chỗ quyền cốt một khối xanh một khối tím, thật sâu nhàn nhạt, xen lẫn một nơi, không phân rõ ở đâu là xanh ở đâu là tím.